Lời nói từ tận đáy lòng của một người cũng si mê võ học như Tạ Thiên Dương lập tức vang vọng bên tai mọi người.
Mọi người trầm ngâm một lúc lâu, rồi lại ngẩng đầu nhìn về phía trước, quả đúng là thấy lão Lệ tuy thở hổn hển như rất mệt mỏi, từng ngụm máu loãng tuôn ra như suối, ào ạt phun ra.
Nhưng lão ta lại không hề để ý, trong mắt chỉ có hưng phấn vô tận, khoé miệng cũng nhếch lên một đường, thoạt nhìn trông vui vẻ đến lạ thường.
“Ài, thế giới của những người si mê võ học thật khiến người ta khó hiểu. Theo ta, tuy rằng chiến thắng mới là tất cả. Nhưng vì đánh bại đối thủ mà phải trả giá bằng cả mạng sống của mình như vậy, thật đúng là một hành động không khôn ngoan!”
Bật cười lắc đầu, trong mắt Trác Uyên khẽ lóe lên tia sáng, hắn bất giác cười giễu một tiếng: “Mọi người chuẩn bị cho tốt, đã đến lúc chúng ta ra tay rồi!”
Gật đầu một cái, trong mắt mọi người lập bốc lên một ngọn lửa rực cháy hừng hực.
Mà cũng trong khoảnh khắc này, thân thể của cự long đã biến lớn gấp mấy chục lần rốt cuộc cũng va chạm một cách dữ dội vào cột sáng vàng phía trên.
Rầm!
Tiếng vang lớn đinh tai nhức óc vang vọng khắp đất trời, như thể muốn xé toạc bầu trời ra vậy. Cái cột sáng kia cũng lắc lư dữ dội, trên cột sáng lại như lan ra những mạng nhện nhỏ, từng vết nứt nhỏ xuất hiện chi chít.
Sau đó ầm một tiếng, nó đã hoàn toàn nứt ra, rồi hoá thành một luồng ánh sáng vàng, sau lại tan biến trong không khi.
Nhưng cự long không hề bị cản trở mà lại tiếp tục lao về phía Hoàng Phổ Phong Lôi, bất ngờ đánh vào người lão ta.
Rầm!
Lại một tiếng gầm rú vang lên, Hoàng Phổ Phong Lôi lập tức cảm thấy dường như toàn bộ đầu mình đang sắp nổ tung, đau đớn vô cùng, trong đầu lại như có tiếng sấm đùng đùng, đầu đau như muốn nứt ra làm đôi.
Khẽ phun ra một ngụm máu tươi, lão ta như một con diều đứt dây, cả người chao đảo về phía sau. Nguyên thần hoàn toàn bị thương nặng.
Cảm thấy mình vẫn còn sót lại một chút ý thức, lão ta vội vàng cất bước bay thẳng về phía Đế Vương Môn. Lão ta hiểu rõ trong lòng rằng, xem như lão ta đã thất bại hoàn toàn.
Nếu cứ tiếp tục ở lại đó, chỉ sợ rằng không bao lâu nữa mình sẽ trở thành thịt trên thớt của người ta, bị người ta lấy đi tính mạng mất!
Nghĩ đến đây, Hoàng Phổ Phong Lôi có chút không cam lòng. Nghĩ đến bản thân đường đường là đại cung phụng của Đế Vương Môn, trước kia Lệ Kinh Thiên còn là kẻ bại trận dưới tay của lão ta, vậy mà lần này lại thua một nước cờ, bại dưới tay của lão ta, thật sự khiến cho lão nhân gia có chút hụt hẫng.
Lệ lão nhân, ngươi chờ đó, lần sau chúng ta lại đấu tiếp!
Chỉ là, lão ta muốn lần sau đánh, nhưng cuối cùng Lệ Kính Thiên cũng không chờ nổi nữa. Hiện giờ vì cách làm quyết đánh đến cùng của lão ta đã lấy đi nửa đời còn lại của lão ta mất rồi.
Lúc này đây, lão ta nhất định phải hoàn thành tâm nguyện của mình, nếu chuyện không thành thì chắc chắn sẽ phải hy sinh.
Vì thế, Lệ Kinh Thiên nhanh chóng thay đổi võ kỹ một lần nữa, hắc khí đột nhiên nổi lên toàn thân, nhưng máu tươi đã trào ra ào ào khắp cơ thể của lão ta, đau đớn vô cùng.
Nhưng Lệ Kinh Thiên vẫn cố gắng nén nhịn, khuôn mặt dữ tợn, cất bước đuổi theo Hoàng Phổ Phong Lôi, lão ta cười to: “Ha ha ha… Đại cung phụng, hôm nay chúng ta phải làm rõ ân oán của kiếp này, Ma Sát Tam Tuyệt thức thứ một, Ma Long Xung Thiên!”
Rốt cuộc là chúng ta có ân oán gì mà ngươi cứ nhất quyết phải hùng hổ doạ người, cắn chặt không buông như thế cơ chứ!
Hoàng Phổ Phong Lôi nhìn thấy bóng đen đang đuổi theo sau mình, lão ta vừa kinh ngạc sợ hãi, tâm trí rối bời. Lão ta cũng đã nhìn ra được sự kỳ lạ trên cơ thể Lệ Kinh Thiên.
Nếu đã như vậy, ngươi nên mau chóng trở về dưỡng thương, chúng ta có thù oán gì mà ngươi cứ phải ép buộc bản thân kiên trì theo đuôi lão phu vậy chứ!
Vào giờ phút này, Hoàng Phổ Phong Lôi đã sắp khóc tới nơi, trong lòng vẫn không thể hiểu được, cũng không nghĩ ra được mấu chốt trong chuyện này. Thế nhưng, lão ta lại không thể ngờ rằng, chấp nhất của Lệ Kinh Thiên rất đơn giản, đó là phải đích thân đánh chết đối thủ già của mình!
“Đại cung phụng!”
Hoàng Phổ Thiên Nguyên thấy cảnh tượng như vậy, không khỏi trợn mắt, đột nhiên đạp chân vọt nhanh về phía trước. Hoàng Phủ Phong Lôi thấy thế, trong mắt khẽ lóe lên một tia mừng rỡ, lão ta kêu lên: “Môn chủ!”
Chỉ là, Hoàng Phổ Thiên Nguyên còn chưa kịp đi đến bên cạnh lão ta, ánh sáng vàng trong mắt Trác Uyên chợt loé lên, sau lại đột nhiên biến mất, đợi cho đến khi xuất hiện lần nữa thì hắn đã ở ngay trước mặt Hoàng Phổ Thiên Nguyên, cản đường lão ta.
“Trác Uyên?” Hoàng Phổ Thiên Nguyên kinh ngạc, cắn môi nói.
Trác Uyên bất giác bật cười, khoé miệng cong lên thành một đường vòng cung hoàn hảo, hắn lẩm bẩm nói: “Lão Lệ là người của ta, chuyện lão ta muốn làm, ta đều ủng hộ không điều kiện. Có ta ở đây, ngươi đừng hòng rời đi.”
“Hừ, chưa chắc!”
Lạnh lùng mà cười, Kim Sắc Long Ảnh trên cánh tay phải của Hoàng Phổ Thiên Nguyên chợt loé lên rồi biến mất, sau đó bỗng nhiên biến thành một bộ móng vuốt kỳ lạ được bao phủ bởi lớp vảy cứng cáp, lão ta bất ngờ chộp về phía Trác Uyên.
Lưỡi dao sắc bén kia như muốn nghiền nát đi toàn bộ không gian vậy!