Những người khác cũng gật đầu lia lịa, bắt đầu nối lời nhau mà thúc giục.
Nhưng Trác Uyên vẫn ra vẻ bình tĩnh, hắn nằm trên ghế tựa, mắt nhắm hờ, ung dung xua tay nói: "Đừng vội, còn chưa tới lúc mà, đợi thêm lát nữa đi!"
"Còn phải đợi sao? Đợi nữa là chúng ta sẽ biến thành hòn vọng phu mất!" Mẫu Đan lâu chủ có chút tức giận, nàng ta bĩu môi nói.
Trác Uyên vẫn tỏ vẻ không quan tâm, hắn nằm dài trên ghế tựa, thản nhiên mà lắc lư.
Cảnh tượng này cũng xảy ra bên phía Đế Vương Môn, đám người U Minh Cốc sớm đã không đợi được nữa, trong lòng rất muốn khai chiến để trả mối thù hủy gia diệt tộc. Nhưng Hoàng Phổ Thiên Nguyên và Lãnh Vô Thường vẫn chần chừ không chịu hành động.
Chuyện này cũng khiến cho bọn họ cảm thấy giống như đang ngồi trên dầu sôi lửa bỏng vậy, đứng ngồi không yên!
Vù vù!
Đột nhiên, một tiếng động lạ nhẹ vang lên, hai bức ngọc giản lập tức bay về phía trận doanh của cả hai bên.
Trác Uyên giơ tay nhận lấy một bức, hắn đặt ngọc giản vào trong lòng bàn tay, sau lại chìm vào trong những dòng suy nghĩ của bản thân, trầm tư mà dò xét nội dung bên trong tấm ngọc giản. Lãnh Vô Thường cũng cầm tấm ngọc giản rồi giơ ra trước mặt, im lặng suy nghĩ.
Chỉ trong chốc lát, mặc dù hai người đang ở hai doanh trận cách nhau cả một lạch trời, nhưng bọn họ lại đồng thời trừng to mắt, bật cười thành tiếng: "Ha ha ha... Cuối cùng cũng có động tĩnh rồi!"
“Có chuyện gì vậy?” Mụ mụ sững sờ hỏi.
Trác Uyên âm thầm nở nụ cười quái dị, hắn lập tức đứng dậy, rồi bước ra ngoài hô to: "Truyền lệnh xuống dưới, mau đi cùng lão tử, chúng ta bắt đầu khai chiến!"
Cái gì?
Tình huống bất ngờ này khiến cho mọi người chỉ biết trố mắt mà liếc nhìn lẫn nhau, dường như ai cũng không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Sao vừa nãy hắn còn nói đợi thêm một lát, mà bây giờ đã trực tiếp khai chiến rồi? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy chứ.
Tuy trong lòng đang vô cùng khó hiểu, nhưng biết được lúc này có thể khai chiến, mọi người cũng thấy khá là hưng phấn, vội vàng tiến lên phía trước, hô hoán binh mã, cùng nhau xông về phía đối phương.
Chỉ trong chốc lát, một đám cao thủ Thiên Huyền vùng vẫy, chen chúc lẫn nhau tạo thành từng mảng đen kịt mà ùn ùn kéo xuống dưới vực sâu kia. Động tác nhất trí, chen chúc lẫn nhau, xa xăm mà nhìn về phía bên kia đỉnh núi.
Ở bên đó, Hoàng Phổ Thiên Nguyên và Lãnh Vô Thường cũng mang theo binh mã của nhà mình đến.
Từ xa nhìn nhau, Trác Uyên, Hoàng Phổ Thiên Nguyên và Lãnh Vô Thường cùng nhau cười lớn, chỉ là trong tiếng cười này lại chứa đầy sự lạnh lẽo.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!