Trên hư không, năm Cự Long xoay quanh bên trên khiến cho người ta cảm nhận được một loại uy hiếp cực kỳ cường đại.
“Cố làm ra vẻ!” Diệp Viễn làm một vẻ mặt khinh thường, chậm rãi đi vào trong không gian.
“Diệp Viễn, ngươi đã là Long tộc, nhìn thấy chúng ta còn không quỳ xuống!” Cự Long ngoài cùng phía bên trái há miệng nói.
Diệp Viễn nhìn hắn, cười như không cười nói: “Bảo ta quỳ xuống cũng được, chỉ cần ngươi có thể lấy huyết mạch chi lực áp đảo được ta.”
Không cần đoán, con Cự Long này chắc chắn là Long Trì không thể nghi ngờ.
Diệp Viễn đương nhiên không có nửa phần hảo cảm nào đối với tên Long Trì này.
Có thể dạy dỗ ra một tên cháu trai như Long Hạo thì tên này làm sao có khả năng tốt đẹp?
Quả nhiên, mới vừa mở miệng Diệp Viễn cũng đã cảm giác được khí tức hùng hổ dọa người.
Chỉ sợ, bình thường tên này cũng thường dùng cách nói như vậy.
“Hừ! Đây chính là ngươi nói! Quỳ xuống!”
Long Trì hừ lạnh một tiếng, một cỗ lực lượng Chân Long huyết mạch cường hãn giống như ngọn núi trấn áp về hướng Diệp Viễn.
Mặc dù hắn biết Diệp Viễn chắc chắn có chỗ ỷ vào, nhưng Long Trì hắn là tồn tại bậc nào, làm sao có thể để ý đến sự kiêu ngạo của một tên Long tộc cấp sáu nho nhỏ?
Thân là cường giả Thiên Đế, huyết mạch tinh thuần không gì sánh được, đã tiến hóa đến một dạng Long tộc đỉnh phong.
Chỉ là một tên Diệp Viễn, há có thể chống đỡ được uy áp của hắn?
Nhưng mà, Long Trĩ đứng bên cạnh Diệp Viễn nhìn thấy một màn này, trên mặt lại lộ ra vẻ cổ quái.
Hắn đã báo cáo trong tộc, chắc chắn là không có khả năng không rõ chi tiết.
Những trưởng lão này biết Diệp Viễn là Long tộc, nhưng lại không biết huyết mạch Long tộc của Diệp Viễn có bao nhiêu thuần khiết.
Có thể lấy Chân Long ý chí đối kháng với dạng tồn tại như Thánh Tổ Đại Tế Tư kia thì lực lượng huyết mạch của Diệp Viễn há có thể là hạng tầm thường?
Lực lượng huyết mạch mạnh hay yếu không liên quan đến cảnh giới, chỉ cần huyết mạch đủ thuần khiết, cho dù là tồn tại cường đại như Thiên Đế đỉnh phong thì kẻ yếu cũng có thể đối kháng.
Quả nhiên, Diệp Viễn cười lạnh một tiếng, uy áp huyết mạch Long tộc trên người đột nhiên nở rộ.
Một cỗ khí thế kinh thiên phóng lên tận trời, trực tiếp bức ngược uy áp của Long Trì.
Oanh!
Hai đại uy áp đột nhiên va chạm vào nhau dẫn tới hư không bị chấn động. Con ngươi của Long Trì đột nhiên co lại, hoảng sợ nói: “Không có khả năng! Vì sao lực lượng huyết mạch của ngươi lại mạnh đến như vậy?”
Khóe miệng Diệp Viễn hiện lên một nụ cười châm chọc, thản nhiên nói: “Đây chính là lực lượng huyết mạch của ngươi sao? Xem ra, tiềm lực của ngươi đã dùng đến mức cạn kiệt rồi!”
Vừa rồi giao phong, Diệp Viễn đã cảm giác được huyết mạch của Long Trì mạnh hay yếu.
Hắn có thể tu luyện tới cảnh giới bây giờ, trên cơ bản đã đạt đến đỉnh.
Nhưng mà lời nói của Diệp Viễn hiển nhiên đã đâm vào chỗ đau của Long Trì.
Diệp Viễn thấy được một cách rõ ràng khóe miệng của Cự Long co quắp một trận, hiển nhiên là tức giận không hề nhẹ.
Trên hư không, Long Trì giận dữ hét: “Các vị, kẻ này quá mức càn rỡ, không biết lễ phép, mọi người cùng nhau ra tay trấn áp!”
Một mình Long Trì không đối phó được với Diệp Viễn, thế mà còn không biết xấu hổ mời thêm những người khác ra tay.
Mấy người đang muốn ra tay lại nghe Long Trĩ thản nhiên nói: “Không cần phải làm chuyện mất mặt xấu hổ! Cho dù có cộng thêm Long Chủ thì cũng không có khả năng trấn áp được Diệp Viễn!”
“Cái gì? Điều đó không có khả năng!”
“Điều này làm sao có thể? Ta không tin!”