Bên trong Vạn Thú sơn mạch, Trác Phàm mang theo Tiết Ngưng Hương bò trong bụi cây, dường như đang tìm kiếm cái gì. Tiết Ngưng Hương cũng thấy kỳ lạ, không biết trong hồ lô của hắn bán loại thuốc gì.
Đột nhiên, Trác Phàm kinh hãi kêu lên, từ dưới đất móc ra một đồ vật dính đầy bùn đất, trênmặt hiện lên vẻ vui mừng: “Tìm được rồi!”
Tiết Ngưng Hương nháy mắt mấy cái, tò mò nhìn vật kia nghi ngờ hỏi: “Đây là cái gì, có thể làm gì?”
“Hương Thự!”
Trác Phàm cười bí ấn, thản nhiên nói: “Đây là một laoị thực vật mà linh thú chuột đào núi thích nhất!”
Nghe thấy lời này, trong mắt Tiết Ngưng Hương loé tinh quang, dường như nghĩ đến cái gì, hét lớn: “Ý kiến hay, ngươi muốn dùng chuột đào núi đào một địa đạo để tromk Kim Cương Lưu Sa của bọn họ?”
Chuột đào núi mặc dù chỉ là linh thú cấp một không có lực chiến đầu nhưng cho dù là tu giả Trúc Cơ cảnh cũng không thể dễ dàng bắt được nó. Nhưng bên trong tất cả linh thú thì bản sự đào hang không thú nào có thể địch được.
Thậm chí một chuột đào núi nho nhỏ cũng chỉ cần không đến nửa canh giờ là có thể đem sơn mạch dài liên miên ngàn dặm đào xuyên qua!
Trác Phàm không trả lời, chỉ lộ ra ý cười như có như không. Nhìn thấy cảnh này, Tiết Ngưng Hương lại sững sờ trong lòng nghi hoặc càng sâu. Tâm lý Trác Phàm như đánh bàn tính, người khác dường như mãi mãi cũng không đoán được hắn định làm gì.
Chờ một lúc Trác Phàm mang theo Tiết Ngưng Hương rời xa chỗ Lưu Kim Tuyền Đàm rồi dựng lên đống lửa, đem Hương Thự bỏ vào, sợ khói lửa bốc lên sẽ bị nhưng người U Minh Cốc kia phát hiện.
Rất nhanh, một trận kỳ dị hương khí liền phát ra, hương tung bay trăm dặm, rất lâu không dứt!
Rất nhiều linh thú trong núi thờ đầu ra, theo mùi hương dần dần tìm đến. Trác Phàm mang theo Tiết Ngưng Hương mai phục ở một chỗ bí mật, hai mắt nhìn chằm chằm về phía đống lửa.
Rì rào!
Trong bụi cỏ vang lên từng âm thanh rung động, rất nhiều linh thú cẩn thận tiếp cận đống lửa, ở trong bóng tối như mực muốn tìm được cái Hương Thự mỹ vị kia nhưng mà làm sao cũng không tìm được.
Thực ra bọn họ đã sớm đem Hương Thự đốt qua lấy đi, bọn họ chỉ cần Hương Thự tản mát ra hương khí dẫn chuột đào núi đến là được. Nếu đem Hương Thự đặt ở chỗ đó thì sẽ bị linh thú ngậm đi, ngược lại sẽ làm hương khí khuếch tán ảnh hưởng đến việc bọn họ bắt thú.
Linh thú bị dẫn đến càng ngày càng nhiều, tất cả đều vây quanh đống lửa mà không cách nào tìm được nơi phát ra mùi thơm kia.
Bỗng nhiên mặt đất bên cạnh đống lửa chậm rãi nhô lên một đống đất nhỏ cỡ nắm tay, ánh mắt Trác Phàm ngưng tụ hướng về phía trước nhún thân thể, chuẩn bị hành động.
Phốc!
Rốt cuộc theo tiếng động vang lên, toàn núi nhỏ kia đột nhiên bị phá vỡ thành một lỗ hổng đen như mực, một cái đầu nhỏ từ bên trong chui ra. Vây quanh đống lửa chuyển vài vòng, chun chun cái mũi trong mắt hiện lên thần sắc mê mang.
“Chính là vật nhỏ kia, động thủ!”
Trong lòng Trác Phàm hét lớn, chỉ một bước dường như đạn pháo thẳng tắp hướng về phía đống lửa bắn đến. Vây quanh chỗ này đều là đám linh thú cấp một hai nghe thấy tiếng động lớn như thế đều giật mình, ào ào tứ tán ra, trốn vào trong bụi cỏ xung quanh.
Chỉ có con chuột đào núi kia là còn chưa biết chuyện gì xảy ra, nhưng dựa vào trực giác của linh thú nó vẫn cảm giác được nguy hiểm đang đến. Sau đó vội vàng động chân trước, chui vào trong đất.
Thế nhưng tất cả đã muộn, ngay tại lúc nó đem thân thể vùi được một nửa vào trong đất thì Trác Phàm đã đi trước nó một bước, một phát bắt được cái đuôi nó lôi ra.
Chít chít chít!
Chuột đào núi liều mạng giãy giụa thân mình, mặt hiện lên vẻ kinh hoàng. Nhưng đã rơi vào ma chưởng của Trác Phàm thì sao có thể tránh thoát dễ dàng như vậy?
“Hắc hắc hắc… Tiểu đông tay, còn muốn chạy sao?”Trên mặt Trác Phàm hiện lên nụ cười tà ác, nắm lấy thân thể nhỏ nhắn của chuột đào núi, tay nắm chặt lại làm nó đau đến mức kêu ầm lên. Bốn cái móng vuốt nhỏ xinh càng không ngừng vung vẩy trên không trung.
Mà Tiết Ngưng Hương ở một bên không đành lòng nhìn, vội vàng đem tiiẻu gia hảo khi đoạt đến, ôm vào trong ngực an ủi một chút, đồng thời khinh thường liếc nhìn Trác Phàm: “Sao ngươi lại tàn nhẫn như thế. Nếu nó bị thương thì làm sao bây giờ?”
“Hừ, linh thú đâu có dễ dàng thụ thương như vậy?” Trác Phàm khinh thường bĩu môi nói: “Thời gian bây giờ của chúng ta đang gấp, nếu không mau chóng thuần hoá nó sẽ không kịp!”
“Vậy cũng không cần thô lỗ như vậy, ở trong nhà ta cũng đã dưỡng qua một số tiểu linh thú cũng chưa từng thuần hoá qua mà bây giờ bọn chúng cũng đều nghe lời ta nói!”
Tiết Ngưng Hương vuốt ve chuột đào núi kia, trên mặt lộ ra nụ cười đáng yêu: “Ngươi nói đúng hay không, tiểu gia hoả?”
Chuột đào núi kia dường như nghe hiểu lời nàng nói, vội vàng gật đầu, tiếp đó lại hung tợn liếc nhìn Trác Phàm một cái.
Bà nội nó, vật nhỏ này đúng là được đà lấn tới!
Trong lòng Trác Phàm tức giận thật muốn nghĩ cầm vật nhỏ này trong tay hành hạ thật tốt một phen. Nhưng nhìn Tiết Ngưng Hương che chở như vậy cũng không tiện ra tay.
Bỗng nhiên dường như hắn nghĩ ra cái gì đó, trên mặt lộ ra nụ cười tà dị.
Nhìn thấy nụ cười kia, chuột đào núi rét run, vội vàng trốn vào trong ngực Tiết Ngưng Hương.
“Ngươi lại muốn làm gì?” Tiết Ngưng Hương cảnh giác nhìn chằm chằm Trác Phàm, lùi lại hai bước.
Trên mặt Trác Phàm lộ ra nụ cười hiền lành hiếm thấy, quang mang trong tay loé lên, xuất hiện một cái hồ lô: “Ngươi yên tâm đi, ta không muốn làm gì tiểu gia hoả kia mà chỉ muốn cho nó ăn một chút thôi.”
Nói rồi liền từ bên trong hồ lô xuất ra một con côn trùng màu đỏ như máu.
Đây đúng là ma vật mà hắn chăm chú luyện chế, Huyết Tàm hàn đàm! Chỉ cần máu tằm này vào bụng thì bất cứ sinh vật nào cũng phải nghe lệnh của hắn. Nếu không huyết chú phát động, tất sẽ chết không toàn thây.
Nếu không phải thời gian cấp bách, hắn nhất định phải thuần hoá chuột đào núi này thì hắn cũng không nguyện ý lãng phí một giọt máu của Huyết Tằm trên người một linh thú cấp một như vậy!
“Đây là vật gì, nhìn thật buồn nôn!” Tiết Ngưng Hương cau mày, không tự chủ lùi lại phía sau hai bước. Mà chuột đào núi kia cũng như ý thức được nguy hiểm, vội vàng chui thẳng vào trong ngực Tiết Ngưng Hương cũng không dám ló đầu ra.
Trác Phàm bình tĩnh nhìn Tiết Ngưng Hương thản nhiên nó: “Tóm lại hiện tại phải nhanh chóng thuần hoá tiểu gia hoả kia. Chỉ có hai biện pháp, hoặc là để cho ta hành hạ nó thật tốt một ngày hoặc là để nó ăn cái này.”
Nhìn gương mặt nghiêm túc của Trác Phàm, Tiết Ngưng Hương biết lần này hắn nghiêm túc. Nếu lại làm trái lời hắn nói không chừng hắn sẽ mạnh mẽ cưỡng ép.
Rơi vào đường cùng, Tiết Ngưng Hương đành phải ôm chuột đào núi ra sờ đầu nhỏ của nó khuyên: “Tiểu gia hoả, ngươi vẫn nên ăn vật kia đi. Tuy hơi buồn nôn một chút nhưng cũng còn hơn so với rơi vào tay tên kia!”
Nói rồi Tiết Ngưng Hương đem chuột đào núi ôm đến trước mặt Trác Phàm.
Trác Phàm cười tà một tiếng, đem Huyết Tằm kia chậm rãi đến gần miệng chuột đào núi. Chuột đào núi càng không ngừng lúc la lúc lắc, lại không có chút tác dụng nào, Huyết Tằm kia lập tức sẽ bị nhét vào trong miệng nó.
Thế mà đúng lúc này bá một tiếng, tiếng xé gió vang lên.
Tròng mắt Trác Phàm co rụt lại, bỗng nhiên đạp ngã Tiết Ngưng Hương chính mình cũng thuận thế lui về phía sau: “Cẩn thận!”
Sưu!
Một đạo hàn quang lướt qua trước người hai người, quang mang lạnh thấu xương xẹt qua đầu ngon tay Trác Phàm, đem đầu Huyết Tằm còn đang không ngừng nhúc nhích kia phân thành hai đoạn! Trác Phàm có thể rõ ràng cảm giác được trong ánh sáng khiếp người kia có sát khí!
Trác Phàm dừng thân lại quay đầu nhìn qua, chỉ thấy cáh bọn họ mười mét có một thanh niên đang đứng đó tư thế thẳng tắp, đại khái trên dưới hai mươi tuổi, khuôn mặt tuấn lãng, đôi mắt lạnh như hai đoạ lưỡi kiếm sắc bán quét qua hai người bọn họ.
Chít chít chít!
Chuột đào núi kêu to vài tiếng, thừa cơ tránh thoát trói buộc của Tiết Ngưng Hương đi đến dưới chân người trẻ tuổi kia, hết sức quen thuộc bò lên trên bả vai hắn!
“Chuột đào núi này… Vậy mà là vật đã có chủ?” Đầu mi Trác Phàm bất giác run run, trong lòng âm thầm suy nghĩ.
Thanh niên kia lạnh lùng liếc nhìn hai người một chút, khinh thường nói: “Hai người các ngươi thtạ lớn mật, ngay cả thú sủng của bồn công tử mà cũng dám đụng?”
“Ách, xin lỗi, chúng ta không phải cố ý…”
Tiết Ngưng Hương vừa định giải thích, Trác Phàm lại vung tay lên đem nàng cản ở phía sau, cười lạnh nói: “Mặc kệ là vật nhỏ này có phải là vật có chủ hay không, hôm này chúng ta nhất định muốnnó!”
“Ha ha ha… Khẩu khí thật là lớn!”
Người trẻ tuổi kia nhướng đầu mi không khỏi bật cười ra tiếng: “Một Tụ Khí ngũ trọng, một Tụ Khí tứ trọng thế mà cũng dám đánh chủ ý lên người bổn công tử! Tốt vậy hôm nay để bổn công tử kết liễu các ngươi!’
“Hừ, người nào giết người nào còn không nhất định đâu!”
Trác Phàm cười lạnh một tiếng bỗng nhiên xông về phía trước, trong tay loé lên ánh bạc, Tà Nguyệt Luân đã cầm trong tay.
“Ma Bảo tam phẩm?”
Đầu mi bất giác nhướng lên, lúc trước trong mắt còn phát ra vẻ khinh thường, giờ khắc này không còn sót lại chút gì. Dù sao Ma Bảo tam phẩm này đã có thể uy hiếp tình mạng cảu hắn. Mà hắn từ nhỏ đã tiếp nhận dạy bảo là dù sư tử có vồ thỏ cũng cần toàn lực ứng phó!
Sau đó trong mắt loé tinh quang, người kia đột nhiên hướng Trác Phàm phóng đi, trong tay xuất hiện một thanh trường kiếm loé kim quang.
Bởi vì một kiếm gọi ra, thiên hạ kinh!
Chỉ một thoáng dường như toàn bộ thế giới đều đứng im một dạng. Trên trời dưới đất tất cả mọi thứ đều biến mất không còn tăm tích, chỉ có thanh kiếm kia kiếm phong vẫn loé lên quang mang như cũ!
“Tịnh Không Thức!”
Bạch!
Ngay khi vọt đến trước Trác Phàm, thân thể đột nhiên chậm lại! Dường như cả thế giới đều đình chỉ vận động, chỉ có thanh trường kiếm kia là không dừng lại chút nào hướng phía hắn đâm đến.
“Huyền giai vũ kỹ, Đoán Cốt thất trọng, tứ phẩm linh binh!”
Trong mắt Trác Phàm hơi co rụt lại, trọng lòng đột nhiên ngưng trọng hẳn lên.
Người thanh niên này không phải hàng thông thuưường. Tại tuổi này mà có thể đạt được tu vi Đoán Cốt thất trọng là rất khó có được. Thế nhưng hắn còn nắm giữ một môn Huyền giai vũ kỹ, tứ phẩm linh binh!
Tại toàn bộ Thiên Vũ đế quốc cho dù là đệ tử nội môn của bảy thế gia ngự hạ cũng ít người đạt được trình độ như vậy!
Đáp án như vậy đã miêu tả sinh động, người này nhất định là đệ tử hạch tâm của bảy thế gia ngự hạ, thậm chí là người thừa kế. Hôm nay đắc tội hắn ngày sau sẽ phiền phức rất lớn, nhất định phải nhanh trừ rơi!
Trong chốc lát, ánh mắt Trác Phàm khẽ híp một cái, một đạo sát ý trần trụi phóng ra không chút che giấu nào.
Thấy tình hình này, thanh niên kia sửng sốt!
Hiện tại mình tuyệt đối chiếm thế thượng phong nhưng mà vì sao tiểu tử kia sẽ lộ ra sát ý như thế đối với mình? Chẳng lẽ hắn có thể có thực lực để giết chết mình sao?
Thế nhưng sau một khắc, biểu hiện của Trác Phàm lại khiến hắn không nhịn được sợ hãi.
Chỉ thấy hành động của Trác Phàm tuy chậm chạp nhưng mà chân đạp xuống lại đột nhiên xuất hiện năm bóng người!
Thanh niên kia cười lạnh khinh thường bĩu môi. nếu như đây chính là sát chiêu của hắn thì hẳn là hắn đã quá tự đại.
Nghĩ như vậy, thanh niên kia biến ảo một kiếm thành ngũ kiếm, trong nháy mắt đánh nát tất cả huyễn ảnh. Nhưng ngay lúc này thanh âm của Trác Phàm lại đột nhiên ghé vào lỗ tai hắn.
“Kiếm tốt! Nhưng mà đáng tiếc, ngươi gặp lại ta!”
Sợ hãi cả kinh hắn làm sao cũng không ngờ rằng, Trác Phàm đến cùng lúc nào đã chạy đến phía sau hắn? Ngay tại lúc ngàn cân treo sợi tóc này, hắn vội vàng huy kiếm đâm về phía sau!
Kiếm thuật tinh chuẩn, đâm thẳng đến lồng ngực Trác Phàm!
Trác Phàm âm thầm gật đầu, trong lòng thầm khen, đáng tiếc đã trễ!
Bạch!
Trác Phàm hoàn toàn không để ý kiếm kia đâm đến, vòng hướng đến phần eo của hắn cắt xuống. Cái này nếu mà thực, Trác Phàm không khỏi sẽ trọng thương nhưng người này cũng nhất định bỏ mình!
Một người chết đổi lấy chút thương tổn, đáng giá…