Với đội hình ba chọi một như vậy, cho dù Hoa Vũ Lâu các nàng có ưu thế đất đai, dựa lưng vào đại trận, nhưng muốn ngăn cản cũng có áp lực rất lớn!
Nuốt nước miếng ừng ực một tiếng, Mụ mụ tung hoành thiên hạ một đời lần đầu tiên lo lắng trong lòng. Lúc này chư vị lâu chủ sau lưng cũng đã bị dọa sợ đến mức nét mặt ảm đạm, người thì không ngừng run rẩy.
Đám người U Vạn Sơn ở đối diện thấy vậy thì nhìn nhau, bất giác đồng loạt cười to.
"Mụ mụ, lần này Tam gia chúng ta liên hiệp, thề muốn bắt Hoa Vũ Lâu các ngươi. Hay là ngươi mau bó tay chịu trói đi, chớ có để thương vong vô nghĩa!" U Vạn Sơn tiến lên trước một bước, cao ngạo ngẩng đầu lên, hét lớn.
Mụ mụ oán hận cắn răng, khẽ híp mắt, nổi giận nói: "U cốc chủ, các ngươi có ý gì? Chẳng lẽ các ngươi đã quên quy củ của Thiên Vũ? Cấm chế trong bảy nhà đấu nhau! Hôm nay các ngươi đường hoàng tấn công Hoa Vũ Lâu ta như vậy, nếu truyền tới tai bệ hạ, chẳng lẽ các ngươi không sợ hoàng thất nghiêm trị các ngươi sao?"
Lời nói của Mụ mụ có thể nói là hiên ngang lẫm liệt, nhưng người có mặt ở đây lại không hề sợ hãi.
Những người của U Vạn Sơn nghe chỉ cười càng to, vẻ mặt khinh bỉ rõ hơn.
"Hì hì hì... Lão thái bà, ngươi nghĩ tại sao Tam gia chúng ta dám trắng trợn tấn công Hoa Vũ Lâu như vậy, dĩ nhiên là được bệ hạ đồng ý nên mới tới." Nở cười tà ác, U Vạn Sơn lớn tiếng nói: "Bây giờ không có ai có thể che chở cho đám các ngươi, ha ha ha..."
Cái gì?
Không khỏi thất kinh, Mụ mụ không thể tin được đây là sự thật.
Bảo vệ sự cân bằng thế lực của bảy nhà chính là sách lược không đổi của hoàng thất từ ngàn năm qua đến giờ, sao bây giờ đột ngột thay đổi phương châm vậy, cho phép chuyện này xảy ra không sợ thiên hạ sẽ đại loạn sao?
"Không thể nào!" Mụ mụ cố chấp mà lắc đầu, hét lớn: "Hoa Vũ Lâu ta đã làm gì sai, sao bệ hạ lại đối xử với chúng ta như thế, để các ngươi tới công phạt chúng ta?"
"Ha ha ha... Lão thái bà, ngươi thật đúng là hiểu rõ nhưng lại giả hồ đồ! Hoa Vũ Lâu các ngươi có quan hệ với ác tặc Trác Uyên kia, trong thiên hạ người nào không biết người nào không hiểu? Hôm nay hắn ta đại náo hoàng đình trở thành tội phạm truy nã lớn nhất đế quốc. Các ngươi cấu kết với hắn ta, đương nhiên sẽ buộc tội liên đới bắt ngươi, chẳng lẽ ngươi không hiểu cả điều này sao?"
U Vạn Sơn phát ra tiếng cười kỳ lạ, người Mụ mụ khẽ run lên, nhắm chặt đôi mắt, thở một hơi thật dài, trong lòng than thầm.
Đây đúng là thành do Trác Uyên, bại cũng do Trác Uyên!
Ban đầu Trác Uyên vùng dậy, Hoa Vũ Lâu được bảo vệ nên cũng có thể an ổn, thiên hạ thái bình một thời. Nhưng bây giờ Trác Uyên trở thành kẻ thù chung của đế quốc, khiến cho những kẻ đi bắt này mượn cớ nhân cơ hội tiêu diệt Hoa Vũ Lâu.
Khiến cơ nghiệp ngàn năm bị hủy trong chốc lát!
Bây giờ suy nghĩ một chút cảm thấy thật sự không biết ban đầu liên minh với Trác Uyên là đúng hay sai!
Nhưng bây giờ nghĩ những chuyện này cũng vô ích. Lúc này chỉ có kéo dài thời gian và chờ đồng minh tới cứu viện mới là thượng sách.
Nghĩ vậy, Mụ mụ không cần phải nhiều lời nữa, con ngươi hơi ngưng lại, bỗng nhiên bay về phía trước, hét lớn: "Nếu các ngươi đã định tiêu diệt Hoa Vũ Lâu của ta, vậy thì tới đi. Lão thân Sở Bích Quân ta ở đây, ai tới đánh một trận không?"
"Ha ha ha... Nghe danh thiết nương tử của Mụ mụ có thực lực siêu phàm đã lâu, lão phu đánh với ngươi một trận!"
Cười to một tiếng, U Vạn Sơn dẫn đầu bay lên, toàn thân nổi lên khí lưu màu xám tro, tiếng quỷ khóc trẻ gào vang khắp bên tai, tiếp đó đánh ra một chưởng.
Chỉ một thoáng sau, gió lạnh ầm ầm, oan hồn đầy trời. Mụ mụ vừa bay đến trước người, bỗng nhiên bị cuốn vào trong gió lốc màu xám tro vô tận kia. Đi đôi với tiếng gào khóc, từng bóng người màu xám tro có oán khí ngập trời đồng loạt đánh về phía Mụ mụ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!