Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Hành động tập kích bất ngờ U Minh Sơn Cốc phải tiến hành thật nhanh.  

             Môn chủ U Minh Thành đã dẫn các vị trưởng lão cùng nhau tới Đế Vương Môn chuẩn bị đối phó với chuyện Hoa Vũ Lâu. Bốn vị cung phụng ở trong cốc, một người đã chạy trốn, ba người khác đến lúc lâm trận lại quay ngược lại bắn quân mình, giờ đây trong cốc có thể nói là như rắn mất đầu, chia năm xẻ bảy.  

             Tuy rằng con số đến gần mười nghìn người nhưng đối mặt với mấy nghìn hộ vệ của Lạc gia, chẳng qua cũng chỉ chống đỡ được mấy canh giờ đã hoàn toàn tan rã, bị giết đến hầu như không còn.  

             Trên bầu trời nổi lên một tia sáng màu bạc, lộ ra ánh nắng ban mai nhỏ bé, rơi nghiêng trong sơn cốc sương mù quanh năm không thấy mặt trời này. Tiếng kêu rên bên dưới cũng dần dần biến mất hẳn không còn sự sống mà chỉ còn lại máu tươi đỏ lòm chảy dọc theo mỗi một con đường núi trong cốc, tản ra những luồng khí tanh hôi.  

             Thi thể chất đống giống như ngọn núi ở khắp mọi nơi, dường như đang chờ đợi mọi người tới dọn dẹp và chôn vùi bọn họ như phủi sạch đống rác.  

             “Trác quản gia, đã đánh xong rồi!” Lệ Kinh Thiên nhìn Tu La trận ở bên dưới, gần mười nghìn người không còn lại một người sống sót, sắc mặt của lão ta bình tĩnh nhìn về phía Trác Uyên nói.  

             Trác Uyên im lặng không lên tiếng một lúc, rất lâu sau mới thản nhiên đáp: “Truyền lệnh xuống dưới, vận chuyển toàn bộ thi thể về Lạc gia, tiếp theo đây nên làm việc chính rồi!”  

             “Việc chính? Lẽ nào bắt U Minh Sơn Cốc vẫn chưa tính là chuyện chính sao?” Lệ Kinh Thiên kinh ngạc, hỏi với vẻ mặt nghi ngờ.  

             Trác Uyên khẽ cười một tiếng, nhếch khóe miệng lên đầy khinh thường: “Ha ha ha… nếu chỉ là tiêu diệt U Minh Sơn Cốc mà còn cần phải dẫn nhiều người tới như vậy nữa sao? Hai người ta và ngươi đã đủ để san phẳng nó rồi!”  

             “Vậy ngài đang định…” Lệ Kinh Thiên thử hỏi.  

             Trong mắt của Trác Uyên lóe lên một tia sáng, bình tĩnh đáp: “Quật mộ đào thi thể.”  

             Ặc!  

             Đột nhiên cơ thể của Lệ Kinh Thiên run rẩy, không khỏi hít mạnh vào một ngụm khí lạnh, nhìn vào gương mặt của hắn mà tràn đầy vẻ sợ hãi, thì thào thành tiếng: “Trác… Trác quản gia, tục ngữ nói rất đúng, người chết là lớn nhất, ngài và U Minh Sơn Cốc có thù hận lớn đến đâu mà muốn đào mộ tổ tiên của người ta sao?”  

             “Ha ha ha… Lệ lão, ngươi nghĩ nhiều rồi, từ chín năm trước ta đã không coi U Minh Sơn Cốc ra gì rồi, bây giờ lại càng không. Huống chi trong Thất Gia, ta cũng giết người của bọn họ nhiều nhất. Nếu như bàn về thù oán, hẳn nên là bọn họ hận ta nhất chứ mà không phải là ta hận bọn họ nhất!”  

             “Vậy tại sao ngài…” Nghe được lời này Lệ Kinh Thiên lại càng khó hiểu hơn.  

             Trác Uyên lại không nhiều lời thêm nữa, chỉ nở nụ cười thần bí thản nhiên bảo: “Ngươi đi đi, tự ta có sắp xếp!”  

             Lệ Kinh Thiên gật đầu đã hiểu, không nói thêm gì nữa mà lập tức bay xuống dưới truyền lệnh, bởi vì lão ta tin rằng quyết định của Trác Uyên nhất định là có lý do riêng của hắn.  

             Thế nhưng ngay khi mệnh lệnh này truyền vào trong tai mọi người, ngược lại đám đệ tử Lạc gia chỉ phục tùng mệnh lệnh của Trác Uyên cũng không có gì hết nhưng ba tay cung phụng U Minh Sơn Cốc ngày trước đó thì lại nôn nóng.  

             Vốn dĩ bọn họ phản bội U Minh Sơn Cốc là vì mạng sống, là vì thân mình không do mình quyết định, là bị ép buộc phải làm.  

             Nhưng bây giờ lại kêu bọn họ làm ra loại chuyện tự mình đào mộ tổ tiên, cho dù thế nào thì bọn họ cũng không thể làm được. Phải biết rằng người được chôn trong phần mộ tổ tiên ở U Minh Sơn Cốc chính là các đời gia chủ của U Minh Sơn Cốc, các trưởng lão và người cung phụng cũng được tính là tổ tiên của bọn họ.  

             Nào có đạo lý con cháu đời sau đi đào mộ tổ tiên chứ?  

             Thế này cũng ức hiếp người quá rồi!  

             Kết quả là ba người đưa mắt nhìn nhau, dự định sẽ đích thân đi cầu xin Trác Uyên. Theo lý mà nói hai nhà bọn họ cũng không có ân oán gì quá lớn đến mức phải đào mộ tổ tiên!  

             Thế nhưng còn chưa đợi bọn họ hành động thì Lệ Kinh Thiên đã sớm nhìn thấu suy nghĩ của bọn họ mới trừng mắt nhìn bọn họ đầy dữ tợn, cười lạnh thành tiếng: “Ba tên mới tới các ngươi nghe kỹ cho lão phu, ở Lạc gia, mệnh lệnh của Trác quản gia là tuyệt đối. Nếu các ngươi dám có bất cứ ý kiến khác nào cứ trực tiếp bẻ đầu xuống đưa qua đây.”  

             Vừa dứt lời Lệ Kinh Thiên không nhìn bọn họ nữa mà bay thẳng đi.  

             Ba người thì lại rụt cổ, sau khi nhìn nhau cũng đành thở dài bất đắc dĩ, bước chân định tiến về phía Trác Uyên cũng bất chợt dừng lại.  

             Cái này gọi là ở dưới mái hiên của người ta không thể không cúi đầu.  

             Nếu Trác quản gia cứ nhất định muốn bọn họ khi sư diệt tổ mới chắc chắn tin tưởng bọn họ thật sự, vậy bọn họ đành khi sư diệt tổ vậy!  

             Ba người bọn họ vẫn luôn cho rằng đây chính là thử thách của Trác Uyên đối với bọn họ để bọn họ hoàn toàn chặt đứt quan hệ với U Minh Sơn Cốc, thử hỏi một người đào một tổ tiên nhà mình còn có tư cách ở lại trong nhà này nữa hay không?  

             Nhưng tiếc thay bọn họ đều đoán sai cả, Trác Uyên hoàn toàn không coi trọng bọn họ đến vậy.  

             Thế nhưng để chứng minh sự trung thành của mình, trong khi mọi người đang đào mộ tổ tiên một cách khí thế ngút trời thì ba người bọn họ ngược lại là những người gắng sức nhất!  

             Thấy tình cảnh này, đầu tiên là Lệ Kinh Thiên khó hiểu nhưng rất nhanh lão ta đã hiểu thấu toàn bộ, không khỏi bật cười cả lên.  

             “Trác quản gia, ba lão già này vì muốn có được sự tin tưởng của ngài, mà thật sự chuyện gì cũng dám làm ra, ha ha ha…” Lệ Kinh Thiên cười to một tiếng, nói trong sự khinh bỉ.  

             Trác Uyên thì lại khẽ cười một tiếng từ chối cho ý kiến, rồi thản nhiên bảo: “Không có gì quái lạ hết, tổ tiên răn dạy đều là những đạo lý đúng đắn, thứ được chú trọng nhất trong ma đạo chính là thực lực là tối cao, cho nên loại chuyện như khi sư diệt tổ này cũng xuất hiện nhiều nhất ở ma đạo. Cho dù là nhận đồ đệ cũng đều phải lưu ý điểm này mới được. Ba lão già này đều là cao thủ ma đạo, ngược lại ta cũng không sợ bọn họ có oán hận gì đối với chuyện này, chỉ cần ngươi có thể mãi mãi áp chế được bọn họ, vậy bọn họ nhất định sẽ ngoan ngoãn phục tùng!”  

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!