Trác Liệt Uyên quay đầu nhìn về phía Vân Sương, nở nụ cười gian xảo: "Không phải Vân gia các người luôn chủ trương cứu thế, cách làm này của ta cũng không tệ đó."
Vân Sương suy nghĩ do dự một chút. Cho dù biết Trác Liệt Uyên tiến hành chuyện bất nghĩa, nhưng nhìn từ đại cuộc lại là việc lớn tạo phúc cho hậu thế, đành gật đầu chấp nhận.
Lôi Vũ Đình nghĩ một lúc, cũng không quan trọng nhưng Nghiêm Phục lại khẩn trương, vội vàng nói: "Trác quản gia, chẳng lẽ... Chẳng lẽ ngài thật sự mặc kệ bọn họ sao?
"Sao lại mặc kệ được? Ta muốn thôn tính chứ không phải muốn diệt trừ bọn họ. Tối thiểu ta vẫn phải có đạo nghĩa." Trác Liệt Uyên suy nghĩ một lúc, nhếch mép cười quỷ dị: "Như vậy căn cứ vào tình báo, ba tháng sau Đế Vương Môn sẽ ra tay. Hai tháng sau chúng ta truyền tin tức này cho bọn họ, bọn họ không có chuẩn bị gì, tất nhiên khó mà giữ được cơ nghiệp ngàn năm nhưng mà chạy trốn thì vẫn có thể."
"Cứ như vậy, bọn họ chỉ có thể tìm chỗ chúng ta để nương tựa. Đến lúc đó người ở dưới mái hiên, có thể không cúi đầu sao? Chúng ta thừa cơ cắn nuốt bọn họ, bọn họ còn phải mang ơn chúng ta, muốn báo ơn thu nhận giúp đỡ. Như vậy thể hiện đại nghĩa của lão tử, bán ân tình cho bọn họ. Nhất cử lưỡng tiện, tốt biết bao nhiêu!"
Cầm thú!
Mọi người thầm mắng trong lòng, khinh thường Trác Liệt Uyên nhưng cũng phục hắn sát đất. Chiên tàn độc táng tận lương tâm như này cũng chỉ có tên ma đầu Trác Liệt Uyên mới có thể nghĩ ra được.
Nghêu cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi.
Đến lúc đó danh cũng có, lợi cũng có, quả thật tên này xảo quyệt hơn lão hồ ly! Hại chết cả nhà người ta còn muốn người ta mang ơn, đúng là vô cùng hèn hạ!
Tuy nhiên trong lòng bọn họ cũng hiểu rõ, đối với Lạc gia mà nói lại là lợi ích lớn nhất!
Chỉ là Nghiêm Phục nghe được dự định của Trác Liệt Uyên, khóe miệng co quắp, đắng chát.
Trác Liệt Uyên thấy vậy hơi sửng sốt, ngạc nhiên hỏi: "Nghiêm Phục, hôm nay ngươi sao vậy? Với cách hành xử trước đây của ngươi, không giống kẻ sẽ lo cho an nguy của người khác?"
"Trác quản gia, ngài... Ngài có thể cứu Hoa Vũ Lâu được không, Đan Đan nàng..." Nghiêm Phục quýnh lên, thấp thỏm nhìn về phía Trác Liệt Uyên với ánh mắt khẩn cầu.
Đến lúc này Trác Liệt Uyên mới hiểu ra. Tiểu tử này và Đan Đan đang trong thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt, khó trách sẽ vội vàng như vậy. Mà nghĩ tới đây, dường như hắn cũng nghĩ đến cái gì, vẻ mặt hiện lên sự u sầu!
Lôi Vũ Đình vỗ cánh tay Nghiêm Phục tán thưởng, sau đó liếc mắt về phía Trác Liệt Uyên khinh thường nói: "Tiểu tử này được, tỷ tỷ thấy ngươi chính là một nam nhân tốt, bây giờ còn biết cân nhắc cho an nguy của tiểu cô nương kia. Không giống một số người, dù gì cũng trải qua một đoạn thời gian với lâu chủ nhà người ta mà còn nhẫn tâm tính toán người ta như vậy, hừ hừ..."
Trác Liệt Uyên do dự rất lâu, lông mày hơi cau lại, không nói một lời, tất cả mọi người đều nhìn hắn chăm chú không nhúc nhích. Chỉ một lúc sau mới thở dài, quay lưng rời đi.
Rất nhanh giọng nói của hắn truyền vào tai mọi người, bình thản nhưng cũng làm cho lòng người tiếp tục dao động: "Truyền tin cho Hoa Vũ Lâu bảo các nàng đến Lạc gia tị nạn. Hai nhà còn lại, vẫn để hai tháng sau gửi thư đưa tin!"
"Tạ... Tạ ơn Trác quản gia!"
Nghiêm Phục không giấu được vẻ mặt vui mừng, luôn miệng nói cảm ơn, gật đầu rời đi.
Lôi Vũ Đình lại sửng sốt, chăm chú quan sát bóng lưng rời đi của Trác Liệt Uyên, chỉ đành cười một cách miễn cưỡng, sau đó nhìn về phía Vân Sương chân thành tha thiết khuyên nhủ: "Sương Nhi cô nương, nếu ngươi không có gì cảm giác với hắn, nên dừng lại từ sớm. Trong lòng của hắn đã có người!"
Vân Sương sửng sốt, cũng không rõ ràng.
Lôi Vũ Đình lại thở dài nói: "Bằng sự hiểu biết của ta với hắn, nguyên tắc của hắn rất rõ ràng, chuyện đã quyết định sẽ không dễ dàng thay đổi. Thời điểm duy nhất hắn đánh mất nguyên tắc cũng chỉ có hai lần. Một lần là ở Thú Vương Sơn vì một người gọi Ngưng Nhi cô nương, một lần nữa là lúc này. Vì cái gì, chỉ có thể là vì vị lâu chủ Hoa Vũ Lâu biến mất!"
Lôi Vũ Đình thở dài một lần nữa, đột nhiên nhìn lại, biến mất không thấy: "Tóm lại, người nam nhân này, lão nương không tấn công được, coi như từ bỏ..."
Nghe được lời này, Vân Sương hơi giật mình ngây ngốc ra đó.
Bản thân nàng là Thánh nữ, luôn thanh tâm quả dục, cũng rõ ràng với tương lai. Nhưng bây giờ lại rời vào mơ màng vô tận...
Mặt khác, sau khi Trác Liệt Uyên rời khỏi Tàng Binh Động, buồn sầu đi giữa rừng núi.
Đột nhiên một người khoác áo bào xanh xé gió xuất hiện, quả nhiên chính là Độc Thủ Dược Vương Nghiêm Tùng.
"Nghiêm trưởng lão, ngươi có chuyện gì?" Trác Liệt Uyên ngước mắt lên, lẩm bẩm.
Dường như Nghiêm Tùng đang sốt ruột, cả khuôn mặt gấp gáp tới đỏ bừng: "Trác quản gia, nghe nói ngài cho bọn họ dùng dược liệu cấp sáu, luyện đan dược cấp ba?"
Trác Liệt Uyên thản nhiên gật đầu thừa nhận: "Đúng vậy, như thế có thể nâng cao xác suất thành công!"
Thế nhưng Nghiêm Tùng nghe được những lời này lại càng gấp gáp hơn, đau lòng muốn mạng: "Thế nhưng Trác quản gia, dược liệu cấp sáu lại luyện thành đan dược cấp ba, có phải quá lãng phí hay không?"
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!