Lão ta là Đại cung phụng của Đế Vương Môn, người mạnh nhất của gia tộc, Cửu Long Kim Cương Thân cũng nên ở trong túi của lão ta chứ dựa vào đâu mà phải lãng phí trên người một kẻ tầm thường mà đến cả Thần Chiếu Cảnh cũng không đột phá nổi?
Vừa nghĩ đến đây trong lòng của lão ta vạn lần không phục, trăm vạn lần không cam tâm!
Nhưng mà chưa đợi lão ta kết ấn, Lãnh Vô Thường đã vội vàng vung tay lên bắt lấy hai cổ tay của lão ta ngăn cản, vội vã khuyên ngăn: "Đại cung phụng không cần thiết phải kích động, bây giờ môn chủ tu luyện Cửu Long Kim Cương Thân, chắc chắn sẽ khiến cho Bát Long bạo động. Lúc này ngài mà mở ra trận pháp sợ là Bát Long sẽ chạy ra, đến lúc đó chúng ta sẽ mất cả chì lẫn chài, đều không vớt được cái gì!"
Nghe được câu này, hai mắt Hoàng Phổ Phong Lôi xem xét, hai tay đang kết ấn cũng đột ngột ngừng lại cẩn thận suy nghĩ được mất.
Trong mắt lóe lên một tia sáng, dường như Lãnh Vô Thường đã nhìn thấu tâm tư của lão ta, tiến lên một bước khuyên nhủ: "Hơn nữa với tư chất của môn chủ, có thể thuận lợi luyện thành thì là chuyện tốt, nhưng nếu không cẩn thận sẽ bỏ mạng ở trong đó. Tuy là tiếc nuối nhưng tốt xấu gì thì tám linh hồn rồng vẫn còn, đến lúc đó chúng ta lại tìm người tu luyện cũng không phải chịu thiệt hại quá lớn!"
Câu nói này đã tác động tới trong thâm tâm của lão ta khiến cho lão ta buông xuống hai tay đang kết ấn.
Đúng vậy chờ tiểu tử kia chết rồi, chỉ có lão phu mới có tư cách luyện Cửu Long Kim Cương Thân, cần gì vì trong lúc nhất thời tức giận mà thả linh hồn rồng đi, hủy hoại tu vi tương lai?
A!
Lúc này bên trong đại trận lại truyền ra tiếng gào thét đau xé lòng. Điều này càng làm Hoàng Phổ Phong Lôi yên tâm hơn, hừ, bằng tư chất của tiểu tử này, tỷ lệ thành công cũng không lớn, lão phu kiên nhẫn chờ là được!
Nghĩ đến đây Hoàng Phổ Phong Lôi thở dài, khẽ gật đầu: "Ôi, mong là môn chủ có thể biến nguy thành an, cầu phúc bảo vệ cho ngài!"
Nói xong Hoàng Phổ Phong Lôi quay người rời đi, nhưng từ xa tiếng nói của lão ta lại bay vào tai Lãnh Vô Thường: "Lãnh tiên sinh, để đề phòng đại trận buông lỏng, long hồn bỏ chạy, lão phu phái thêm mười tên cung phụng tới đây chăm sóc, ngươi yên tâm đi!"
"Nếu như vậy ta xin cảm ơn Đại cung phụng!" Lãnh Vô Thường cúi đầu từ xa nói cảm ơn.
Hoàng Phổ Phong Lôi đưa lưng về phía lão ta, phất phất tay, rất nhanh không thấy bóng người.
Lãnh Vô Thường lắc đầu cười giễu cợt, trong lòng cảm thấy bất đắc dĩ. Sao lão ta có thể không đoán ra tâm tư của Hoàng Phổ Phong Lôi, nói là phái người tới chăm sóc nhưng thật ra là để giám sát mà thôi.
Ở bên trong đại trận, ngày nào Hoàng Phổ Thiên Nguyên yên lặng thì lão ta sẽ tiếp tục vào trận tìm Bồ Đề Tu Căn, luyện Cửu Long Kim Cương Thân!
Tuy nhiên lão ta tính toán chuyện này quá sớm.
Tu luyện Cửu Long Kim Cương Thân chắc chắn phải chịu Long Phệ cắn, luyện hóa linh hồn rồng, luyện thành Kim Thân. Ở trong quá trình tu luyện, thân xác dễ dàng sụp đổ mà chết nhưng bởi vì có Bồ Đề Tu Căn liên tục chống đỡ tinh hoa sinh mệnh, xác suất thành công sẽ lớn hơn rất nhiều.
Chỉ cần tinh thần không sụp đổ, bản thân không từ bỏ, chịu đựng đau đớn, chắc chắn có thể thành công.
Cho dù căn cốt Hoàng Phổ Thiên Nguyên không tốt nhưng loại người mà có thể ngồi lên ngôi vị môn chủ thì tính cách cũng rất cứng cỏi.
Cho nên theo Lãnh Vô Thường, xác suất thành công của lão ta là rất lớn!
Lãnh Vô Thường nhìn về phía Hoàng Phổ Phong Lôi vừa biến mất, bĩu môi khinh thường, lão ta thở dài: "Đều là người nhưng cuối cùng vẫn dính vào một chữ, tham, ha ha ha..."
Về sau Hoàng Phổ Phong Lôi đúng là có phái người đến đây chờ đợi, xem xét động tĩnh của nơi này.
Thế nhưng một tháng hai tháng trôi qua, mỗi ngày mọi người đều có thể nghe được tiếng gào thét của môn chủ càng ngày càng cao, hòa với tiếng rồng gầm, vọng ra từ bên trong đại trận, tất cả mọi người ở đây đều điếc cả lỗ tai nhưng vẫn không có dấu hiệu dừng lại.
Điều này càng làm cho Hoàng Phổ Phong Lôi buồn bực hơn, bấm ngón tay tính thời gian, tại sao tiểu tử này còn chưa chết?
Ít nhất ngươi chết thì để ta tới thay!
Cuối cùng sau ba tháng, ba người Phương Thu Bạch phụng chỉ đi vào thành Tỏa Long, thúc giục Đế Vương Môn đối phó Trác Liệt Uyên. Hoàng Phổ Phong Lôi cũng không ngồi yên nữa, sau khi bố trí cho ba người đâu vào đấy, dứt khoát đi thẳng tới trước phong ấn đại trận dưới mặt đất để xem tình huống.
"Lãnh tiên sinh, hoàng đế đã phái Long Thần Vệ đến chỗ chúng ta, nói là giúp đỡ chúng ta bắt lấy Trác Liệt Uyên!" Hoàng Phổ Phong Lôi vừa vào đại sảnh dưới mặt đất đã lớn giọng nói lên lý do lão ta tới đây.
Nhưng chưa đợi Lãnh Vô Thường trả lời, lão ta đã nhìn về phía đại trận đang phát ra tiếng ầm ầm không ngừng, nói ra ý đồ chân chính của lão ta: "Môn chủ sao rồi, thành công chưa?"
Câu nói này nhìn như là đang quan tâm nhưng ai cũng có thể nghe được ý tứ bên trong lời nói, chính là hỏi đã chết chưa?
Trong lòng Lãnh Vô Thường cười khẩy, vừa định trả lời thì bên trong đại trận phát ra tiếng kêu thảm thiết rồi đột nhiên dừng lại. Trong nháy mắt không có tiếng gì, kể cả tiếng rồng gầm đều biến mất không thấy tăm hơi.
"Tại sao, lẽ nào..." Sắc mặt Lãnh Vô Thường biến đổi vô cùng lo lắng nhìn về vị trí đại trận.
Hoàng Phổ Phong Lôi vui mừng, hai mắt lóe lên, không có tiếng kêu, có phải đã ngỏm củ tỏi rồi không?
Ngay sau đó vội vàng kêu người, hai tay kết ấn, mở phong ấn ra xem động tĩnh bên trong!
Nhưng mà còn không đợi đám người này ra tay, một tiếng ầm ầm vang lên, vào thời khắc đó đột nhiên đại trận quỷ dị trên mặt đất vỡ ra. Đồng thời bắn ra từng đợt hào quang, một người toàn thân đẫm máu thở hồng hộc bò ra từ bên trong.
Dõi mắt nhìn lại, chắc chắn là Hoàng Phổ Thiên Nguyên!