Ầm!
Một tiếng vang giòn giã vang lên, Côn Bằng giơ tay lên búng ngón tay một cái.
Đột nhiên từ ngoài sơn động truyền đến một trận rung động ầm ầm, Côn Bằng liếc mắt nhìn hai người một cái, ung dung bước ra ngoài, cười nói: "Đi cùng ta!"
Cả hai hơi sững sờ rồi cũng đi theo. Nhưng đợi khi đến trước hang động lại chợt giật mình, dáng vẻ kinh ngạc nhìn sang.
Lúc này trước mặt bọn họ dựng lên một ngọn núi nhỏ máu chảy thành sông nhưng mà là những đôi cánh linh thú chất thành đống. Máu đỏ tươi chảy xuống từ cái gốc bị gãy, rõ ràng là do bị xé ra đột ngột.
Và trên bầu trời, mấy linh thú cấp chín vẫn không biết mệt mà bay tới, sau đó trút xuống một đống cánh đẫm máu từ trên lưng chúng, rơi bình bịch xuống đất phát ra những tiếng động thật lớn.
Con ngươi không khỏi co rút lại, Trác Uyên không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, cảnh tượng máu tanh như thế này Ma Hoàng như hắn không phải chưa từng thấy qua, nhưng ra tay tàn độc với đồng loại mà mặt không đỏ tim không đập nhanh như thế thì đây là lần đầu tiên hắn thấy được.
Hắn nhìn chăm chú Côn Bằng bên cạnh, càng thêm chắc chắn đấy chính là một tên kiêu hùng lòng dạ độc ác.
Hoặc là nói trong mắt thánh thú, linh thú chẳng khác gì nô lệ, một cái mạng nhỏ căn bản không đáng tiền. Cho dù có xé rách cánh của bọn chúng xuống, khiến bọn chúng trở nên tàn phế cũng không hề cảm thấy thương tiếc.
"Ta biết các ngươi đang thu thập hai cánh của linh thú, ở đây có mười vạn đôi đều là cánh của linh thú cấp bốn, cấp năm và cấp sáu, nếu ngươi vẫn còn chê chưa đủ thì ta bảo bọn chúng tiếp tục mang đến đây."
Côn Bằng mỉm cười nhìn Trác Uyên, giọng điệu độc đoán khó tả, lão ta không hổ là bá vương của vạn thú.
Trác Uyên vội xua tay, cười nói: "Làm phiền tiền bối quá, vãn bối đâu dám dùng nhiều như thế? Vốn chỉ định thu thập một ngàn đôi mà thôi. Bây giờ được tiền bối giúp đỡ, chuẩn bị chu đáo như thế, ta thật sự rất cảm kích. Chỉ là nhiều cánh thế này, sợ là nhẫn của tại hạ không chứa hết nổi!"
"Không sao!"
Thế nhưng Côn Bằng vừa dứt lời, lão ta đã khẽ vung ngón tay thu những đôi cánh linh thứ chất như núi đó vào chiếc nhẫn trong tay mình, sau đó tháo ra đưa cho Trác Uyên, mỉm cười nói: "Đây, đừng khách sáo!"
Đó là một chiếc nhẫn sáng bóng phát ra ánh sáng màu xanh, hoàn toàn khác với góc cạnh thô ráp của chiếc nhẫn Lôi Linh trong tay Trác Uyên. Đặc biệt là linh khí tỏa ra nhàn nhạt đó khiến người ta chỉ cần hít một hơi là tinh thần liền sảng khoái ngay, nguyên lực toàn thân cũng không ngừng sôi sục.
Chiếc nhẫn có thể tự sinh ra một luồng linh khí mạnh mẽ như vậy, không phải người bình thường nào cũng có thể sở hữu được.
Thánh giới!
Chỉ cần nhìn thoáng qua Trác Uyên đã nhận ra, muốn giơ tay cầm lấy nhưng lại không dám hành động khinh xuất.
Nói chung loại thánh giới này cũng chỉ có người nắm quyền trong thánh tộc ở thánh vực mới xứng có được nó. Cho dù ban đầu hắn là Ma Hoàng nhưng cũng không bao giờ có được một chiếc thánh giới, đây là đại diện cho thân phận.
Thấy hắn do dự không thôi, Côn Bằng bất giác bật cười thành tiếng, nghiễm nhiên gật đầu: "Lão phu hiểu rồi, tuy ở phàm giai này chẳng có ai biết về thánh giới, nhưng sớm muộn ngươi cũng phải trở về thánh vực. Lúc đó, sợ là sẽ có phiền phức! Ha ha ha… ngươi cũng lo xa đấy, cơ mà chuyện này cũng dễ xử lý thôi!"
Nói rồi Côn Bằng ngoắc ngoắc ngón tay, nhẫn Lôi Linh trên tay Trác Uyên đột nhiên bay ra rơi vào tay lão ta. Sau đó trong tay lóe lên một loại ánh sáng màu xanh, bỗng chốc thì hai chiếc nhẫn đã nhập lại làm một.
Tuy vẫn là hình dáng của nhẫn Lôi Linh nhưng thật ra nó đã là thánh giới chi thể, không gian bên trong lớn đến vô hạn.
Trác Uyên thấy thế thì không khỏi kinh ngạc, trong lòng thầm trầm trồ.
Kỹ thuật luyện khí như này đúng là tuyệt vời, khi hắn còn là Ma Hoàng đỉnh phong cũng không có được thần kỹ như thế!
Kình Thiên Côn Bằng này xứng đáng là ngũ đại thánh thú chi thủ, ngang hàng với thập đế, sức mạnh cũng cao thâm khó lường!