Két, Két, Két...
Một thông đạo ẩm ướt sâu hút u ám, đặt vô số cửa ải, mỗi một cửa đều có một cái cửa lớn khép chặt, đứng bên cạnh là hai vị cao thủ Thần Chiếu cảnh.
Sắc mặt trang nghiêm, hai mắt hơi khép.
Thị vệ cầm một chuỗi chìa khoá đi vào trước mặt bọn họ, kiểu gì cũng sẽ phải đưa một cái lệnh bài sáng loáng ra cho bọn họ xem rồi mới có thể mở được khóa sắt nặng nề đó.
Mà trên lệnh bài đó viết, như bốn chữ lớn “trẫm đích thân tới”!
Cửa lớn dần mở ra, thị vệ cũng đi từng bước vào sâu trong lòng đất. Mãi đến khi cánh cửa lớn thứ mười tám được mở ra, thì cuối cùng mới đến được nơi sâu nhất.
Đó là một căn phòng nhỏ âm u ẩm ướt, bên trong chỉ đặt một cái giường, một bóng dáng nhỏ nhắn ngồi một bên mép giường, buồn chán ngán ngẩm gặm vật trong tay, nhưng không nhìn rõ hình dạng.
"Sao, lão gia hỏa lại có chuyện gì muốn ta đi làm sao?" Rắc một tiếng, lại ăn một tiếng, bóng dáng đó phát ra một giọng trẻ con non nớt, trong giọng nói vô cùng khinh thường: "Có chuyện thì tìm ta, không có chuyện thì nhốt ta trong cái xó tối tăm không có ánh mặt trời này. Ba trăm năm, nếu không phải ta luôn nói lời giữ lời, thì sẽ chịu bị mấy đứa cháu con rùa như các ngươi chọc giận sao? Còn cả dược liệu này nữa, ba trăm năm như một ngày, chưa từng cặn bã như thế, cái quái gì vậy? Dù nói thế nào, ta cũng là Hộ Long Thần Vệ trong miệng các ngươi đấy!"
Vèo!
Bóng dáng đó giận dữ, vung tay ném vật đó về phía hộ vệ.
Nhưng một tiếng tiếng xé gió vang lên, vật đó đã xẹt qua khuôn mặt hắn ta, tạo thành gió mạnh đâm vào mặt khiến hắn ta đau nhói. Đợi đến khi đụng vào tường phía sau, lại một tiếng rầm vang lên, khắp nơi đều rung chuyển. Vách tường đằng sau còn lõm sâu vào một lỗ vuông lớn một mét, nhưng chưa vỡ nứt ra.
Thị vệ đó không nén nổi mà run cả lông mày, bị dọa đến mức đầu đầy mồ hôi lạnh.
Cái địa lao này dùng toàn nguyên liệu luyện chế Linh binh cấp bảy, hắc tinh ô thiết tạo thành, không gì không xuyên thủng. Nhưng dù vậy, trước mặt vị tổ tông này, vẫn cảm thấy rất yếu kém!
Người ta tiện tay vung lên, đã đánh cho bức tường này biến dạng.
Một trái tim nhỏ nhảy lên thình thịch, thị vệ kia vội vàng khẽ khom người bái, nói: "Xin Cổ Tam Thông đại nhân bớt giận, lần này ti chức phụng hoàng mệnh mời đại nhân xuất thủ, bắt một kẻ khó chơi!"
"Ta không đi!"
Tùy ý phất phất tay, Cổ Tam Thông cười lạnh một tiếng nói: "Hồi đó ta đã ước định với người thánh định, chỉ là thủ hộ hoàng thất, cũng chưa từng nói sẽ bắt thay cho các ngươi cái gì! Mấy chuyện bắt người này, các người tự đi mà làm!"
Sắc mặt thị vệ đau khổ, không tránh được lại bái một lần nữa rồi nói: "Đại nhân nói đùa, nếu lần này bệ hạ đích thân mời đại nhân xuất thủ bắt người, đương nhiên người này không phải là cao thủ tầm thường, sao người bình thường có thể xử lý được? Hơn nữa, bệ hạ đã hứa, chỉ cần lần này đại nhân chịu ra tay, cơm nước sau này sẽ cải thiện!"
"Cải thiện? Cải thiện từng nào?" Lông mày vô thức nhếch một cái, Cổ Tam Thông dường như thích thú, hỏi.
Im lặng một lát, hộ vệ kia duỗi ra ba ngón tay, thử thăm dò nói: "Ngày thường dược liệu cấp ba, ngày lễ trọng đại thì cấp bốn... Ngài thấy thế nào?"
Mắt Cổ Tam Thông đảo nhanh như chớp, trầm ngâm một hồi, rồi lập tức lắc đầu nói: "Không, ngày thường cấp bốn, ngày lễ trọng đại cấp năm, không, cấp sáu!"
"Được, quyết định như vậy đi!" Thị vệ nhẹ nhàng gật đầu rất sảng khoái, cảm thấy thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Điều kiện này, xem như vẫn trong phạm vi cho phép của bệ hạ, vẫn nên nhanh chóng nắm bắt, mời vị tổ tông này rời núi.
Vẻ mặt Cổ Tam Thông vui mừng, lanh lợi chạy ra bên ngoài, cuối cùng sau này dược liệu cũng có thể tạm ăn no bụng: "Ấy, đúng rồi, lần này các ngươi muốn bắt ai thế, trước kia các ngươi cũng chưa lần nào để ta đi bắt người?"
"Ha ha ha... Đến lúc đó nghe bệ hạ khẩu dụ, để ngài bắt ai ai, ngài bắt người đó là được. Nhưng thị vệ như chúng ta chỉ biết phụng mệnh làm việc, cũng không biết suy nghĩ của lão nhân gia như bệ hạ!"
Cổ Tam Thông hiểu rõ gật đầu, nhưng cũng không quan trọng. Dù sao chỉ cần có ăn, hắn ta bắt ai cũng chẳng phải chuyện gì quan trọng...
Mặt khác, trong sảnh yến khách, Hoàng đế vừa mới tuyên bố ý định tứ hôn, Vĩnh Ninh quỳ dưới đất, cúi đầu, lòng vô cùng vui vẻ. Còn có cả Nhị hoàng tử Vũ Văn Dũng cũng đang quỳ.
Nhưng hắn ta lại đầu chảy đầy mồ hôi, lo lắng sắp chết.
Lúc trước hắn ta từng thấy Trác Uyên tình chàng ý thiếp với Vân Sương. Lúc này yêu cầu phụ hoàng tứ hôn, đây không phải là cướp người yêu công khai hay sao. Người bên ngoài thì cũng không quan trọng, nhưng đây là thiên hạ đệ nhất đại quản gia Trác Uyên đó!
Hắn ta còn nhớ chuyện trong cơn nóng giận mà Trác Uyên đã san bằng vương phủ của hắn ta.
Vừa nghĩ đến đây, Nhị hoàng tử đã không nén được mà run rẩy. Nhưng lén nhìn về phía chỗ ngồi của U Minh cốc, nhìn thấy một bóng dáng có vẻ gật đầu ra hiệu với hắn ta, hắn ta lập tức bình tĩnh lại.
Chỉ mong như dự đoán của hắn ta, lần này Trác Uyên sẽ không phóng mũi nhọn đến hoàng tử như hắn ta nữa...
Lạc Minh Ngọc thấy vậy cũng sốt ruột. Nhưng nàng không phải số ruột vì Vân Sương, chỉ lườm nguýt Vĩnh Ninh đang quỳ một cái. Tiểu thịt tươi Trác Uyên này bị nàng để ý nhiều năm như vậy, phút cuối cùng lại bị nha đầu này cướp đi, nàng thật sự là không cam lòng!
Lúc này, Trác Uyên trầm ngâm một lát, cuối cùng mở miệng nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!