Tạ Thiên Thương lạnh lùng nhìn xuống phía dưới, trên mặt hắn ta có vẻ bất mãn, thì thao nói: "Cái tên ngụy quân tử này, vừa nãy hắn còn nói không nhúng tay vào việc này, hiện tại lại là người thứ nhất xông lên."
"Ha ha ha... Đúng là không giống hắn nhưng thứ phiền toái to như này thì cũng chỉ có hắn mới trêu chọc được, Tạ huynh, huynh đừng để ý!" Long Hành Vân cười lớn, chậm rãi khoát tay áo.
Đám người còn lại nghe được cũng khẽ gật đầu, tỏ ý tán đồng.
Sứ đoàn Khuyển Nhung mạnh như rồng nhập cảnh vậy, rắn độc như Trác Uyên không lên thì ai còn có thể lên nổi?
Trác Uyên không để ý ánh mắt sửng sốt của mọi người, hắn chỉ liếc mắt lườm hai ông cháu, nhàn nhạt nói: "Còn đứng ngơ ra ở đó làm gì, các ngươi muốn vật nhét kẽ răng của súc sinh này sao?"
Ông lão kia khẽ giật mình, nhưng phản ứng lại rất nhanh, vội vàng ôm lấy cháu trai chạy ra xa, còn không ngừng gật đầu nói cảm ơn với Trác Uyên: "Đa tạ đại ân cứu mạng của Trác quản gia, lão hủ sẽ không dám quên trong suốt cuộc đời..."
"Lớn mật!"
Mà Tra Lạp Hãn thấy vậy thì cực kỳ giận dữ, trong tay hắn ta có rất nhiều lông của linh thú, con linh thú cấp năm liền nổi giận gầm lên một tiếng, điên cuồng lắc đầu, muốn thoát khỏi tay Trác Uyên.
Thế nhưng Kỳ Lân Tí của Trác Uyên như kìm sắt, dù nó làm bất cứ điều gì đều không thể thoát khỏi được.
Đôi đồng tử của Trác Uyên bất ngờ ngưng lại, hắn tức giận hừ một tiếng, hơi vung tay, ầm!
Chuyện làm cho tất cả mọi người càng thêm kinh hãi đã phát sinh, linh thú cấp năm kia còn chưa kịp phản ứng đang có chuyện gì xảy ra thì đã bị ném mạnh xuống đất, như vải bố bị quẳng đi, trong nháy mắt nó đã mất ý thức.
Mà tên Tra Lạp Hãn kia thì vội vàng bay lên không trung, hắn ta vừa giận vừa sợ mà nhìn Trác Uyên, điều này sao lại có thể thế được, chỉ với sức mạnh của một cánh tay là đã quẳng con linh thú cấp năm choáng váng, đến tột cùng người này là thần thánh phương nào?
Trước đó ở Thiên Vũ thì chưa nghe nói qua!
Đám người trong đoàn Khuyển Nhung cũng cực kỳ kinh hãi, vẻ mặt khi bọn họ nhìn về phía Trác Uyên thì càng thêm kinh ngạc!
"Tốt quá, Trác quản gia uy vũ!"
Trong đám người, không biết ai đã hô to câu đó, đám người còn lại liền cùng nhau quơ nắm đấm không ngừng hét lớn: "Trác quản gia, Trác quản gia, Trác quản gia..."
Tiếng hét rung động trời xanh!
Đám người trong đoàn Khuyển Nhung mang vẻ mặt hoảng sợ nhìn xung quanh, sau đó lại dời mắt nhìn Trác Uyên, sự ngạc nhiên nghi ngờ trong mắt càng sâu.
Quản gia? Hắn nhỏ tuổi như vậy mà đã làm quản gia, lại có thần lực như vậy, cuối cùng hắn thuộc thế lực nào ở Thiên Vũ, tại sao trước kia họ chưa từng nghe nói qua? Hơn nữa thoạt nhìn thì uy vọng của hắn còn rất cao, giống như tất cả mọi người biết hắn.
Đáng chết, rốt cuộc những nhánh đưa tin tình báo kia làm việc như thế nào vậy, thứ tồn tại như người này, ngay cả bách tính bình thường còn biết rõ hơn cao thủ, thế mà chúng ta ở bên kia lại không biết rõ, đúng là một đám phế vật!
Trác Uyên không nhìn bọn họ nữa, hắn trực tiếp đi đến gần Vân Sương, Vân Sương cũng là lộ ra nụ cười vui vẻ, nàng cảm thấy an tâm không ít. Không biết sao, dường như chỉ cần Trác Uyên xuất hiện thì bất kể tình hình có nguy hiểm đến cỡ nào, nàng đều sẽ thả lỏng tâm tình.
Dường như chỉ cần bản thân Trác Uyên, cũng đủ mang đến cảm giác an toàn cho nàng!
"Trác quản gia!"
Nhưng mà hai người còn chưa kịp mở miệng, đột nhiên một tiếng hô to duyên dáng xuất hiện, công chúa Vĩnh Ninh vội vàng lôi Nghiêm Phục xuyên qua đám đông, chạy đến trước mặt Vân Sương, luôn mồm xin lỗi với Trác Uyên: "Thật xin lỗi, Trác quản gia, ngươi để chúng ta đi mua hàng hóa mà chúng ta hơi dây dưa, ngài đừng trách mắng chúng ta. Mặc dù chúng ta chỉ là nô tỳ và đầy tớ, có lẽ chúng ta không có ý nghĩa trong mắt ngài, nhưng chúng ta đều đã tận lực, ai ngờ hôm nay có người chắn đường!"
Trác Uyên không khỏi giật mình, còn không rõ chuyện gì đang xảy ra, nhưng thấy Vĩnh Ninh luôn nháy mắt ra hiệu với mình thì liền hiểu rõ hết thảy, hắn nhịn không được mà cười ra tiếng.
Thời gian nha đầu này ở chung với mình không nhiều nhưng thủ đoạn giả vờ thì rất tinh tế!
Đám người Khuyển Nhung càng thêm ngơ ngác, bọn họ nhìn nhau, trên khuôn mặt tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Sao lại thế này, chẳng lẽ cô nương mới vừa nói kia, còn có tiểu tử mới tới chỉ có thân phận nô tỳ đầy tớ sao?
Đám người sứ đoàn Khuyển Nhung nhìn chằm chằm vào hai người, lòng của đám người đó đều nguội lạnh một nửa.
Bà mẹ ngươi là gấu à, đây là gia tộc xa hoa như thế sao, dùng cao thủ Thiên Huyền làm nô tỳ và đầy tớ! Không phải đã nói người đạt Thiên Huyền cảnh ở các đại thế gia tại Thiên Vũ đều làm trưởng lão sao?
Ừng ực, đám người Khuyển Nhung nuốt ngụm nước bọt, cuống họng của bọn họ hơi chua khô. Bọn họ tràn đầy hồi hộp nhìn những người ở đây.
Nếu như nói, ngay cả đầy tớ ở thế gia là loại người tồn tại tầng dưới chót mà họ đều là cao thủ Thiên Huyền cảnh như lời nói, vậy thì chấp sự, trưởng lão, gia chủ, bọn họ cung phụng, thì là thứ tồn tại đáng sợ như thế nào.
Mà còn có bao nhiêu thế gia như vậy ở Thiên Vũ?
Tuy nói bọn họ sớm đã nghĩ đến việc ở Thiên Vũ có tàng long ngọa hổ, nhưng điều này giấu cũng quá sâu đi!
Không, sao chuyện này lại bị giấu đi, ngay cả bách tính bình thường đều biết thì đây chính là danh môn vọng tộc quang minh chính đại!
Hô Liên Sài đáng chết, ngươi làm công tác tình báo sao vậy?
Trong lúc phút chốc tất cả mọi người của Khuyển Nhung hung tợn nhìn chằm chằm người đang cưỡi linh thú cấp năm ở sau lưng, trong mắt người trung niên gầy guộc kia như muốn nuốt hắn.