Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

“Thế thì phải xem biểu hiện của ngươi đã, nếu ngươi không thể trở thành người của ta được, thì lão tử sao phải nói tất cả chân tướng sự việc cho ngươi biết đúng chứ?”  

             Cơ thể bỗng nhiên cứng đờ, Vân Sương khó mà tin được nhìn về phía Trác Uyên, hai gò má cao nhuộm bởi sắc hồng. Trong mắt là vẻ mơ màng không thể ngờ nổi, thậm chí còn mang theo từng tia khuất nhục.  

             “Không nghĩ tới… quản gia Trác lại là cái loại người này đấy, lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn…” Cắn mạnh vào môi một cái, trong mắt Vân Sương đã mờ đi bởi hàng lệ.  

             Trác Uyên thấy vậy, không khỏi cười xấu xa, nói: “Không sai, ta vốn cũng không phải là dạng người tốt lành gì, cũng chỉ lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của thôi, mà bản thân ta cũng hay làm cái trò bỏ đá xuống giếng lắm đấy!”   

             “Làm sao, ngươi định đáp ứng điều kiện của ta như nào?” Trác Uyên cười lạnh,  nom dáng vẻ cũng giống lão sói già đi ăn thịt con cừu non ra phết.   

             Vân Sương cắn mạnh vào môi một cái, thậm chí cắn cho máu ứa ra, hai tay chăm chăm nắm chặt góc áo, bộ dạng khó xử vô cùng. Cuối cùng, mới thở dài một hơi, do dự nói: “Quản gia Trác, ngươi để ta suy nghĩ một chút có được không.”  

             “Không sao, bao lâu cũng được, chỉ cần ngươi không vội, thế thì ta cũng không vội!” Trác Uyên vẫn mây trôi nước chảy như cũ, tính toán kỹ càng, dường như đã nắm mọi chuyện của đối phương trong lòng bàn tay.  

             Vân Sương oán hận trừng mắt liếc hắn một cái, không nói gì thêm, lại tức giận quay đầu rời đi.  

             Trác Uyên liếc mắt nhìn bóng dáng nàng dần biến mất, mà lúc rời đi kia, đôi mắt nàng tràn ngập lửa giận. Hắn không khỏi nghi hoặc gãi gãi đầu, mơ màng nói: “Kỳ quái, không phải chỉ là để cho nàng chỉ động tĩnh của thiên cơ thôi à, làm một vị quân sư thôi mà, chả lẽ khó khăn đến như vậy sao? Ôi, xem ra sau này nàng vẫn kiên trì muốn hướng ta hướng về cái thiện rồi, thế mới giúp ta được. Nhưng mà, nếu như lão tử mà hướng thiện được, thì còn đâu là Ma Hoàng chứ, hừ…”  

             Trác Uyên bĩu môi từ chối cho ý kiến, đi về phía Lạc Minh Ngọc.  

             Đã lâu lắm rồi không huấn luyện cho gia chủ tương lai này, không biết còn lại bao nhiêu thời gian để huấn luyện đây. Dù sao trong lúc rảnh rỗi, đi bồi dưỡng tên tiểu tử này cho tốt cũng được!  

             Cũng không thể để sau này khi hắn rời đi, tiểu tử này chống không nổi cái nhà này, quả thật khiến hắn không thể yên lòng!  

             Thế nhưng, lúc hắn chậm rãi đi vào gian phòng của vị Xương Bình Vương này, chỉ thấy trong phòng chất toàn là các loại lễ vật, mà Lạc Minh Ngọc và Vĩnh Ninh công chúa cũng ở đây, nói nói, cười cười.  

             “Trác đại ca, ngươi trở về rồi sao!” Lạc Minh Viễn nhìn thấy Trác Uyên, vui vẻ nói.  

             Lạc Minh Ngọc cũng vui mừng cười cười với hắn, Vĩnh Ninh công chúa thì ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, nhíu mày nói: “Trác Uyên, cuối cùng ngươi cũng trở về. Thật đúng là không hiểu nổi, sao ngươi làm được cái chức đại quản gia này được thế. Mấy ngày gần đây Lạc gia bận rộn như vậy, vậy mà ngươi đều không có mặt, vẫn là bản công chúa ngàn dặm xa xôi tới bận bịu giúp các ngươi một chút, còn không nhanh tạ ơn ân đức bản công chúa rút đao tương trợ?”   

             Khuôn mặt nhịn không được mà méo xệch cả đi, Trác Uyên thở dài, lạnh lùng lên tiếng: “Chuyện của ta tạm thời không đề cập tới, hơn nữa Vĩnh Ninh công chúa, sao nha đầu nhà ngươi lại chạy đến Lạc gia chúng ta vậy, không phải ngươi bị Hoàng Thượng cấm túc sao?”  

             Trong lòng hắn liền hiểu rõ, lần trước ở cung điện tranh luận kịch liệt, Hoàng đế liền thuận tiện bắt cái nàng công chúa này về. Thế nhưng mới không được mấy ngày, lại xuất hiện tiếp rồi, quả thật khiến người khác khó hiểu quá mà.  

             Thủ vệ hoàng thành cũng nới lỏng quá đi thôi…  

             Bộp!  

             Một tiếng giòn tan vang lên, Vĩnh Ninh công chúa mạnh mẽ vỗ bàn một cái, nhíu chặt lông mày, tức giận nói: “Trác Uyên, ngươi lớn mật lắm, ngươi dám gọi bản công chúa bốn chữ ‘nha đầu nhà ngươi’, đúng là quá bất kính, không cần cái đầu nữa rồi đúng không!”  

             Hứ!  

             Trác Uyên từ chối cho ý kiến, trợn mắt một cái, không chút phật lòng. Vĩnh Ninh công chúa thấy vậy, sắc mặt giận đỏ hết cả lên, đồng thời, càng thêm hiếu kỳ với Trác Uyên.  

             Một cái quản gia nho nhỏ lấy ở đâu cái lá gan lớn như thế, không sợ trời không sợ đất?  

Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!