Thực ra, lão ta nói chuyện này ra là để cả hai người biết rằng, lão ta cũng có ra tay giúp sức, cũng có công, hai người chỉ cần biết vậy là tốt. Sau này có chuyện tốt gì, nhớ đến lão ta là được. Còn với việc sự đền đáp của sau này, lão ta thật sự chẳng trông mong gì...
Người ngồi sau tấm màn im lặng không lên tiếng, một lúc lâu, người đó mới nói: "Còn những người khác đâu?"
Sắc mặt của thống lĩnh áo đen tối lại, rồi thở dài: "Chậc, chết cả rồi..."
"Là do ngươi diệt khẩu?"
"Không phải, là Trác Uyên!" Đôi mắt hơi híp lại, thống lĩnh áo đen nghiến răng nghiến lợi: "Người này thật sự rất tàn nhẫn. Không nói hai lời, chẳng cho ai sống sót, quả là giúp lão phu bớt chút việc."
"Ha ha ha... hắn không phải giúp ngươi bớt chút việc, mà hắn đang nói với chúng ta, hiện tại vẫn chưa muốn vạch mặt với chúng ta, hắn kêu chúng ta đừng đến gây chuyện với hắn." Người sau màn cười lạnh, lạnh lùng bảo.
Cả hai nghe xong đều ngây ra, dường như vẫn còn chưa hiểu, vì vậy người sau màn nói tiếp: "Với sự xảo quyệt của Trác Uyên, nếu thật sự muốn truy tìm, thì làm gì có chuyện không để cho một ai sống sót. Nếu hắn đã có ý định giết sạch tất cả, như vậy thì có thể chứng minh, những người này đối với hắn hoàn toàn không có tác dụng, trong lòng hắn đã biết chúng ta là ai, chẳng qua không muốn để lộ ra thôi."
Cái gì?
Cả hai người kinh ngạc, trong lòng thấp thỏm.
Đúng lúc này, tấm màn được kéo ra, Hoàng Đế mặc long bào vàng từ bên trong bước ra, đôi mắt rồng sáng quắt: "Không phải chỉ có hắn, phỏng chừng sau khi đại tế ti chết, với tâm kế của Gia Cát Ngọc Long và Lãnh Vô Thường, cũng sẽ sớm nghi ngờ chúng ta. Chẳng qua tất cả mọi người đang giữ cân bằng, không muốn xé rách mặt, để cho người khác được lợi mà thôi. Nếu không thì, hôm nay ngay trên triều đường, Đế Vương Môn luôn đối địch với Trác Uyên, sao lại hỗ trợ lẫn nhau? Chẳng qua chỉ là sợ trẫm thừa cơ ăn mất bọn họ!"
"Tên Trác Uyên này, trước đây quả thật nhìn không ra. Lại là người có dã tâm lớn đến thế, hắn biết tiến biết lùi, ngay cả những đối thủ trước đây của hắn cũng có thể quên đi quá khứ, cùng nhau hợp sức. Quả là người làm chuyện lớn!"
Hoàng Đế không ngừng cười lạnh, nhưng trong nụ cười của lão ta lại có chút sát ý. Người đội mũ gỡ mũ xuống, chính là một trong Hộ Long Thần Vệ - Hắc Bạch Kỳ Thánh Tư Mã Huy. Lão ta lẳng lặng nhìn Hoàng Đế, Tư Mã Huy lẩm bẩm: "Bệ hạ, Trác Uyên lúc này muốn đưa Vân gia đến thành Phong Lâm, vậy phải làm sao đây? Đội thứ nhất của Quỷ Ảnh Vệ đã bị toàn diệt, tiền bối lại bị thương nặng, không thể ra tay trong thời gian ngắn. Tam đại cao thủ của Lạc gia, thêm cả Trác Uyên, không biết ai có thể ngăn bọn họ."
"Đây chính là điều khiến trẫm tức giận, hừ!"
Hung hăng vung tay áo, Hoàng Đế xanh mặt nói: "Trẫm thật sự không hiểu, lão già Vân Huyền Cơ đâu có quan hệ gì với Lạc gia. Làm sao có thể bỏ mất lập trường trung lập suốt hàng nghìn năm để theo Trác Uyên? Trẫm tự cho rằng trẫm đã đủ độ lượng, dù cho trước đây lão già này đã phê chuẩn rằng Hoàng Phổ Thanh Thiên có mệnh Đế Vương, thì trẫm cũng không trách lão ta."
"Bởi vì trẫm biết, mệnh Đế Vương chỉ có ba phần là do trời định bảy phần phụ thuộc vào thực lực của bản thân. Trẫm là Chân Long Thiên Tử thật sự, không sợ Hoàng Phổ Thanh Thiên khắc trẫm. Nhưng hiện tại, lão ta lại đầu quân cho Trác Uyên? Trác Uyên là người gì, sau khi lão ta chết, điều đầu tiên chính là cướp tộc nhân của lão ta từ tay của trẫm, vốn dĩ là người tự tư tự lợi không hề nghĩ đến chuyện sẽ lo liệu hậu sự cho lão ta, người như thế sao lão ta lại dám gửi gắm... khụ khụ khụ..."
Lời của Hoàng Đế còn chưa nói xong thì đã ho kịch liệt.
Tư Mã Huy vội vàng lấy khăn tay ra, đứng ở cạnh bên chăm lo, nhưng khi lấy khăn tay ra khỏi miệng của Hoàng Đế, thì trên khăn dính đầy máu tươi.
"Bệ hạ, ngài..." Tư Mã Huy kinh hãi, lo lắng lên tiếng.
Hai mắt của Hoàng Đế híp lại rồi chậm rãi xua tay: "Không việc gì, trẫm nhất định có thể để lại giang sơn Thiên Vũ ổn định cho hậu nhân."
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!