“Cút, lão tử không xấu xa như vậy!”
Trác Uyên vô thức khịt mũi, truyền âm lại: “Người không biết lo xa, ắt có họa gần. Mỗi đời cả tộc Vân gia đều xuất hiện một tế tự có thể phá thiên cơ. Hôm nay nhân dịp bọn họ tứ cố vô thân, đem về cho bản thân dùng. Đây là thời điểm thích hợp nhất, sao ngay cả điểm này mà ngươi cũng không nhìn ra?”
Lệ Kinh Thiên khẽ giật mình, lập tức hiểu rõ, lén lút dựng thẳng một ngón tay cái với Trác Uyên, bí mật nói: “Trác quản gia, giỏi, thật sự rất giỏi! Đây chính là đời trước trồng cây để đời sau được hưởng bóng mát...”
“Thối lắm, đây là bọn họ nổ súng ở phía trước, chúng ta tránh phía sau cướp lương thực. Nếu như kẻ đứng sau màn biết rõ tất cả những chuyện hắn ta làm đều làm mai cho chúng ta, đoán chừng sẽ bị tức chết, ha ha ha...” Trác Uyên nhếch miệng, bật cười âm hiểm không ngừng.
Lệ Kinh Thiên nhíu mày, nghi ngờ nói: “Trác quản gia, ngươi biết là ai làm rồi...”
“Không thể nói, không thể nói, trò chơi này... vẫn đang chơi!” Trong mắt lóe lên tia sáng, ánh mắt Trác Uyên tràn ngập suy nghĩ sâu xa.
Lệ Kinh Thiên hiểu rõ gật đầu, cúi người nhận lệnh rời đi, Vân Sương xem như là người thừa kế gia chủ tiếp theo, có địa vị rất cao ở Vân gia. Có nàng ra mặt giải thích, toàn bộ Vân gia vui vẻ đồng ý, sửa soạn hành lý, cả tộc di chuyển đến Lạc gia.
Lúc đi đến cửa thành, thủ vệ thấy nhiều người như vậy, đang định ra tay ngăn cản thì Lệ Kinh Thiên đã lấy áo choàng của đại quản gia đệ nhất thiên hạ ra. Bọn họ không có gì để nói, mở đường cho đi.
Kể từ sau đại điển sắc phong, ai mà không biết Lạc gia có đại quản gia Trác Uyên đệ nhất thiên hạ, quyền thế ngút trời, điều động ba quân, phụ trách chúng thần. Bọn họ chỉ là con tốt giữ cửa thành, tất nhiên không dám tùy tiện trêu chọc.
Kết quả dưới sự che chở của ba vị trưởng lão Lạc gia, người Vân gia lục tục đi ra khỏi bức tường thành Đế Đô, mãi đến khi đi được mười cây ngoài Đế Đô mới sai người đến Hoàng Thành bẩm báo với Hoàng Đế.
“Cái gì, Đại Tế Ti chết rồi?”
Hoàng Đế vỗ án, thân thể rung động dữ dội, trên mặt tràn ngập vẻ sửng sốt. Sau đó cơ thể lão ta trượt xuống, co quắp, ngã xuống chỗ ngồi, nước mắt già nua chảy dài: “Đại Tế Ti, xương cánh tay của trẫm, công lao ở xã tắc, sắc bén nghìn đời, sao lại... Ài, ngươi rời đi như thế, sau này ai giải quyết khó khăn, vạch đường sáng cho trẫm...”
“Xin bệ hạ nén bi thương, cái chết của Đại Tế Ti có ảnh hưởng đến căn cơ Đế quốc. Việc quan trọng trước mắt là phải tìm ra được hung thủ, ổn định triều cương!” Độc Cô Chiến Thiên ngồi dưới mạnh mẽ ôm quyền, nghiêm trọng nói.
Mặc dù trong lòng của lão ta cũng đang vô cùng đau buồn, dù sao Đại Tế Ti là Bá Nhạc của lão ta, là ân nhân đã tiến cử lão ta đến trước mặt Hoàng Đế. Thế nhưng giây phút này, lão ta phải duy trì hình tượng chững chạc của một vị lão soái.
Tư Mã Huy cũng khuyên nhủ Hoàng Đế: “Xin bệ hạ bảo trọng, lão nguyên soái Độc Cô nói không sai, hôm nay điều tra thủ phạm là một việc rất quan trọng. Trọng thần Đế quốc, trụ thứ ba trong Tứ Trụ Đại Tế Ti thế mà lại bị người ta giết hại ngay trong phủ, đúng là một sự sỉ nhục đối với Đế quốc. Nhất định là một trong số các phe thế lực gây ra, bệ hạ phải điều tra bọn họ thật nghiêm khắc!”
“Không sai, đám loạn thần tặc tử các ngươi, bình thường coi trời bằng vung như thế nào trẫm cũng có thể nhịn xuống, nhưng lần này dám động đến trọng thần phụ quốc, đúng là khinh người quá đáng!”
Ánh mắt Hoàng Đế khẽ híp lại, thét lên: “Độc Cô Chiến Thiên nghe lệnh, đóng kín cửa thành, tất cả mọi người không được tùy tiện ra vào. Dẫn hết tất cả người đứng đầu Ngự Hạ Bát gia, Gia Cát Ngọc Long, gia quyến Vân gia đến đây, trẫm muốn kiểm tra từng người!”
“Tuân lệnh!”
Độc Cô Chiến Thiên ôm quyền, khom người nhận lệnh, khí thế mạnh mẽ đi ra ngoài.
Ngay sau đó, bỗng nhiên bên trong Đế Đô sôi trào, vó ngựa chạy nhanh, gà bay chó sủa, cửa thành đóng chặt, bày thế trận sẵn sàng đón quân địch. Các hộ buôn bán lớn nhỏ không biết chuyện gì, rối rít đóng cửa nghỉ bán để tránh dính vào rắc rối.
Chỉ trong một thoáng, toàn bộ phố phường không còn một bóng người, giống như một tòa thành chết, Hoàng Thành dần dần biến thành một tòa thành hoang vu!
Đám người Trác Uyên im lặng canh giữ ở sân nhỏ Vân gia, trông coi thi thể kia. Nghe từng âm thanh lộn xộn hỗn loạn truyền đến từ bên ngoài, Trác Uyên không khỏi nở một nụ cười quỷ dị, lẩm bẩm: “ m thanh này cũng dễ nghe quá nhỉ.”
“Hừ, chỉ sợ thiên hạ không loạn!” Vĩnh Ninh lạnh lùng hừ một tiếng, bĩu môi.
Thế mà Trác Uyên lại gật đầu, cười nói: “Đúng vậy, quả thực ta chỉ sợ thiên hạ này không loạn, nếu không thì sao ta có cơ hội đầu cơ trục lợi được? Chẳng qua bây giờ tốt rồi, cuối cùng cũng rối loạn, thế cuộc này không còn là bãi nước đọng như trước nữa...”
Trong mắt Trác Uyên không khỏi thoáng qua một tia sáng, tràn đầy suy nghĩ sâu xa...
Mặt khác, trong phủ Đế Vương Môn, mặc dù bên ngoài ầm ĩ khắp nơi, Hoàng Phổ Thiên Nguyên, Lãnh Vô Thường và một đám trưởng lão vẫn bình tĩnh ngồi trong đại sảnh như cũ.
Không lâu sau, cổng lớn bị mạnh mẽ đẩy ra, một trong Thiên Vũ Tứ Hổ, Độc Cô Lâm khoác trọng giáp bước nhanh đến trước mặt mọi người, đưa tay ôm quyền nói: “Hoàng Phổ môn chủ, bệ hạ có chỉ, mời ngài đến đại điện Hoàng Thành một chuyến!”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!