Vân Sương bĩu môi, khoanh chân ngồi trên mặt đất, kiên quyết nói: “Ngươi phải cứu vớt thiên hạ, thương lấy chúng sinh, chỉ khi có lòng ngay thẳng thì mới cứu được mọi người. Vì vậy, trước khi ngươi cải tà quy chính, ta sẽ không xem thiên cơ nữa!”
“Ngươi…”
Trác Uyên trừng mắt, khẽ cắn môi, tức giận nói: “Được, ngươi không xem đúng không, vậy ngươi ở lại đây làm gì? Trở về ngay, hiện tại ta lập tức đưa ngươi về, tìm Vân Huyền Cơ đến xem!”
Trác Uyên nói xong, bèn mạnh mẽ kéo Vân Sương ra ngoài. Vân Sương tủi thân vô cùng, nước mắt đã đong đầy trong mắt. Bàn chân nàng bị kéo lê đi, để lại một vết hằn thật sâu.
Lạc Minh Ngọc và công chúa đang trò chuyện vui vẻ, lúc đi ngang qua thấy được cảnh này, cũng không khỏi ngẩn ra, vội vàng chạy lại đây.
“Này, các ngươi làm gì vậy?”
Lạc Minh Ngọc đi đến trước mặt hai người, nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn đáng thương đến sắp khóc của Vân Sương thì đã sáng tỏ trong lòng, nhất định là Trác Uyên lại để lộ bản tính, dùng bạo lực với tiểu cô nương này.
Lúc trước, ở chân núi Hắc Phong, vào lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy Trác Uyên, Trác Uyên cũng đã có tính cách ác liệt như thế. Nhưng sau khi sống chung nhiều năm như vậy, Trác Uyên xem như đã kiềm chế phần nào với người nhà.
Nhưng đối với người ngoài, lúc không nói chuyện được nữa, hắn vẫn sẽ phát điên, tàn nhẫn vô cùng.
Vân Sương mới ở chung với hắn không lâu, chưa phát hiện ra vấn đề này, nhưng sau khi chạm phải ngòi nổ của hắn, thấy hắn nổi điên không nể nang gì, cũng bị dọa sợ.
Lạc Minh Ngọc kéo Vân Sương ra sau lưng, hung dữ trừng mắt liếc Trác Uyên một cái, trách mắng: “Trác quản gia, Sương Nhi đã làm gì chọc đến ngươi rồi, ngươi xem ngươi dọa người ta thành thế nào rồi này!”
“Đúng vậy, bình thường Sương Nhi rất hiền lành, bảo gì cũng làm, đối xử với mọi người rất tốt. Nhất định là ngươi đã làm gì không đúng, bắt nạt Sương Nhi của chúng ta!” Vĩnh Ninh công chúa cũng thẳng lưng ưỡn ngực, ôm Vân Sương vào lòng, đứng ra nói: “Ngươi mau giải thích với Sương Nhi đi, nếu không ta sẽ bẩm báo phụ hoàng phạt trượng ngươi!”
Trác Uyên không khỏi sửng sốt, nhìn ba người thật lâu, bất đắc dĩ thở dài.
Ba nữ nhân này mới quen nhau chưa được bao lâu, vậy mà đã đoàn kết với nhau, còn đồng lòng ăn ý như thế?
Trác Uyên bật cười lắc đầy, hít thở một hơi dài, để bản thân bình tĩnh lại, thản nhiên nói: “Công chúa điện hạ, ngươi nói ngươi muốn bệ hạ phạt trượng ta ư? Vậy xin hỏi, chuyện của Nhị hoàng tử có cần phải bỏ qua hay không?”
“Đương nhiên là bỏ qua rồi, nhưng đó là do Tam ca của ta cầu tình cho ngươi, nói rằng tất cả đều là lỗi của Nhị ca, vì vậy nên phụ hoàng mới không so đo nữa, nếu không thì ngươi chịu đủ rồi.” Công chúa kiêu ngạo ngẩng đầu.
Trác Uyên cũng cười thầm, từ chối cho ý kiến!
Tên mập cầu tình, không phải là cầu tình cho hắn, mà là cho Hoàng đế một bậc thang để bước xuống mà thôi.
Giờ khắc này, thế lực khắp nơi giằng co căng thẳng, với tư cách là ba thế lực cực mạnh, nếu Hoàng thất xúc phạm đến Lạc gia, vậy Đế Vương Môn sẽ cười thầm mất.
Hoàng thất dùng bao công sức nâng Lạc gia lên, tất nhiên là hy vọng hai nhà kia giao chiến còn mình thì ngư ông đắc lợi, sao có thể vì một tên Nhị hoàng tử mà làm hỏng toàn bộ kế hoạch được.
Cho nên Trác Uyên tuyệt đối không lo rằng Hoàng đế sẽ truy cứu, chỉ có vị công chúa không hiểu chuyện đời này mới có thể nghĩ rằng Hoàng đế vẫn đứng thứ nhất trong thiên hạ này thôi.
Trác Uyên trầm ngâm một lúc lâu, lại nhìn vào mặt Vân Sương thật lâu, hắn đã không còn tức giận như lúc trước, nhưng vẫn rất nghiêm túc nói: “Sương Nhi cô nương, lúc trước gia gia ngươi đã nói rất nhiều điều khi giao ngươi cho ta, nhưng ta chỉ nhớ kỹ một câu, rằng ngươi có tác dụng. Nếu ngươi không thể giúp ta thì việc gì ta phải giữ ngươi lại bên cạnh? Nếu muốn làm bà quản gia cằn nhằn liên miên thì Lạc gia chúng ta cũng đã có một người rồi!”
Lạc Minh Ngọc nghe được lời ấy, bất giác đỏ ửng hai má, hung dữ trừng mắt liếc Trác Uyên một cái, nhưng trong lòng cũng cảm thấy rất ngọt ngào.
Bà quản gia cằn nhằn liên miên mà Trác Uyên nói, nhất định chính là nàng.
Nhưng, không biết người nói có ý hay người nghe có tâm, Trác Uyên vốn là quản gia của Lạc gia, vậy câu nói bà quản gia mà hắn nói cũng có thể có một nghĩa khác, như thể là đang thừa nhận một chuyện gì đó.
Lạc Minh Ngọc lén nhìn Trác Uyên, tâm tình trong lòng như đã bay lên mây.
Nhưng đôi mắt của Trác Uyên lại đang nhìn chằm chằm Vân Sương, chờ đợi đáp án của nàng!
Thật lâu sau, Vân Sương mới cắn răng giãy ra khỏi công chúa và Lạc Minh Ngọc, chạy về phía cửa Lạc gia, hai người gọi thế nào cũng không được. Trác Uyên bất đắc dĩ thở dài, lắc đầu, đã hoàn toàn hiểu được quyết định của nàng.