Trác Uyên giương mắt lườm tên mập một cái, lại nhìn Vĩnh Ninh công chúa đứng bên cạnh, cất tiếng cười lớn: "Ha ha ha... Được, nể mặt các ngươi, ta tạm tha cho tiểu tử này. Có điều các ngươi nhớ kỹ, hai người các ngươi đã nợ ta một ân tình, sớm hay muộn cũng phải trả lại!"
"Ơ, huynh đệ, chúng ta chỉ có một nhị ca, ngươi thả hắn, thì chúng ta chỉ nợ ngươi một cái ân tình thôi là được rồi, sao lại muốn cả hai người cùng nợ?" Tên mập đầu đầy vạch đen, không biết nói gì hơn.
Trác Uyên bất giác nhướng mày, cười đùa nói: "Ai bảo hai người các ngươi đều muốn cầu xin cho hắn, tất nhiên phải mỗi người đều nợ rồi. Đợi ngày sau ta có yêu cầu gì, các ngươi nhất định phải trả lại ân tình đó cho ta!"
Đúng là lòng tham không đáy!
Mọi người thầm than trong lòng, bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng mà nhìn thấy Nhị hoàng tử đang hấp hối trong tay Trác Uyên, đành phải gật đầu đồng ý.
Trác Uyên cười lớn một tiếng, vung tay ném Nhị hoàng tử sang một bên, tiếp theo đi đến trước mặt Vân Sương, nhìn về phía hai người tên mập nói: "Nếu đã như vậy, chuyện này ta sẽ không tính toán nữa. Đợi ngày sau có cần gì, thì sẽ tìm các ngươi hỗ trợ, cáo từ!"
Nói rồi, thì định dẫn Vân Sương rời đi.
Vĩnh Ninh công chúa khẽ đảo tròng mắt, vội vàng đi đến bên cạnh Vân Sương, kéo lấy tay nàng, nhìn về phía mọi người nói: "Ta và Sương Nhi là tỷ muội tốt của nhau, lâu rồi không gặp, nên muốn ngồi lại với nhau. Lại nói, Sương Nhi phải bị dọa thành như vậy, nhất định rất sợ hãi, ta là tỷ muội của nàng, lúc này nhất định phải ở bên cạnh nàng bầu bạn mới đúng. Tam ca, ngươi tự đi về trước đi, không cần lo cho ta!"
"Vĩnh Ninh, thực ra ta không có..." Vân Sương sửng sốt, đang định giải thích, nhưng lại thấy ánh mắt của Vĩnh Ninh công chúa nên lại ngừng lại.
Trác Uyên lại lạnh lùng cười nói: "Vĩnh Ninh công chúa, Sương Nhi là cao thủ Thiên Huyền Cảnh, đến Thiên Huyền Cảnh ngươi cũng chưa đột phá, nàng còn cần ngươi ở bên cạnh hay sao?"
"Hừ, thế thì làm sao, nữ hài tử bị dọa sợ chính là chuyện vô cùng nghiêm trọng, không liên quan gì đến tu vi cả, nam nhân các ngươi làm sao có thể hiểu được?" Vĩnh Ninh ngẩng cao đầu, nhướng mày với Trác Uyên tỏ vẻ không phục.
Tên mập cũng nhướng mày, nghiêm túc nói: "Vĩnh Ninh, đừng quậy nữa, chút tâm tư này của muội, Tam ca há có thể không biết? Chắc là muội sợ bị giam cầm đúng không. Có điều, cho dù muội đến ở Tế Tự Phủ cùng với Vân Sương cô nương, phụ hoàng cũng nhất định sẽ cho người đưa muội trở về."
"Ừm, tên mập, hình như có một chuyện ngươi đã lầm rồi, Vân Sương cô nương phải cùng ta trở về Xương Bình Vương Phủ Lạc gia, chứ không phải là Tế Tự Phủ!"
Cái gì?
Hai người thấy Trác Uyên nói vậy không khỏi cảm thấy kinh ngạc, quay đầu nhìn về phía Vân Sương.
Vân Sương là Thánh nữ của Tế Tự phủ, người thừa kế của gia chủ đời sau, chính là bảo bối trong phủ. Sao Đại Tế Ti có thể để nàng lẻ loi một mình đến ở một nơi xa lạ?
Nhưng mà Vân Sương lại đỏ bừng hai gò má, khẽ gật đầu, lí nhí lên tiếng: "Gia gia đã tặng ta cho Trác quản gia để làm tỳ nữ, hầu hạ bên người, cho nên..."
Nà ní? Bên người?
Đồng tử mắt không nhịn được co rụt lại, ánh mắt của tên mập nhìn về phía Trác Uyên lại bùng lên lửa giận hiếm thấy, thậm chí còn kích động hơn so với vừa nãy khi hắn ta nhìn thấy nhị ca mình bị đánh: "Trác Uyên, tên cầm thú nhà ngươi. Trước kia Bản hoàng tử chỉ cho là ngươi cũng chỉ ác tầm tám chín phần thôi, nhưng không ngờ rằng, loại chuyện hạ lưu như cướp đoạt dân nữ, mà ngươi cũng làm ra được? Nói, rốt cuộc ngươi đã uy hiếp Đại Tế Ti như thế nào, để người ta đưa ra quyết định đáng sỉ nhục như thế?"
Vĩnh Ninh công chúa cũng giận dữ trừng mắt với Trác Uyên, vội vàng kéo Vân Sương về phía mình, nhỏ giọng nói: "Sương Nhi, yên tâm, có bản công chúa ở đây, sẽ không để ngươi rơi vào tay tên ác ma này đâu."
Giương mắt khẽ liếc hai người một cái, Trác Uyên nhún vai từ chối cho ý kiến.
Vân Sương lại vội vàng xua tay, đỏ bừng mặt, giải thích: "Các ngươi đừng hiểu lầm, không phải như các ngươi nghĩ đâu. Gia gia cảm thấy Trác quản gia có chút thiên hướng ác, muốn cho ta đi theo bên người, để có thể giúp hắn hướng thiện, cho nên..."
"Ồ, thì ra là thế!"
Vân Sương nói còn chưa dứt lời, hai người tên mập đã hiểu rõ mọi chuyện. Có điều tên mập biết rõ Trác Uyên là người ra sao, cũng bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài nói: "Vân Sương cô nương, mặc dù nói Vân gia các ngươi có tấm lòng cứu vớt chúng sinh, trong lòng tại hạ vô cùng bội phục. Nhưng ta không thể không nhắc nhở các ngươi một câu, người trước mặt các ngươi, cũng không đơn giản chỉ là có thiên hướng ác, quả thực chính là đứng đầu trong mọi loại ác, tội ác chồng chất, tội ác tày trời..."
"Này này này, vừa rồi ngươi mới nói ta ác tám chín phần mà, sao bây giờ lại biến thành tội ác tày trời rồi hả? Ít nhất, không có chuyện cướp đoạt dân nữ!" Trác Uyên khẽ đảo cặp mắt, hừ nhẹ lên tiếng.
Tên mập khinh thường bĩu môi, tỏ vẻ không sao cả nói: "Chuyện đó gì có là gì, dù sao mấy thứ như danh dự này, ngươi cũng không cần."
"Nói cũng đúng!" Trác Uyên trầm ngâm một lát, cũng sáng tỏ gật đầu.
Xì!
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!