Tên mập lắc đầu liên tục, vẻ mặt chua xót, Vĩnh Ninh nghe vậy lại càng thêm ngạc nhiên: "Ý huynh là, Trác Uyên kia thực sự lợi hại như vậy, bản thân bị bắt đi, bây giờ lại đại náo ở vương phủ? Hơn nữa, hắn còn dám giết Hoàng tử sao?"
"Aizz, Vĩnh Ninh à, tiểu nha đầu muội thật là không biết chuyện đời gì! Thế đạo hiểm ác, nhất là Trác Uyên, chính là ác trong ác. Muội không trêu chọc hắn thì không sao, phàm là người đi trêu chọc hắn, hừ, có chuyện gì mà hắn không làm được chứ?"
Bất đắc dĩ lắc đầu, tên mập ca thán một tiếng: "Chắc muội cũng biết Đại công tử của Đế Vương Môn, Hoàng Phổ Thanh Thiên đúng chứ, anh hùng cao cao tại thượng biết bao, còn không phải vẫn bị Trác Uyên cắn chết trước mặt mọi người như thường sao? Câu nói thà rằng chọc Diêm La Vương, cũng không chọc Trác quản gia, chính là từ chuyện đó mà lan truyền ra ngoài."
Vĩnh Ninh chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, nghe được vậy vô cùng ngạc nhiên, nhưng trong lòng lại không hề sợ hãi Trác Uyên, ngược lại càng có ý muốn thăm dò.
Một người ác trong ác, khiến người trong thiên hạ, thậm chí là hoàng tử và Đế Vương Môn đứng đầu Thất Gia cũng e ngại, rốt cuộc là một người như thế nào đây?
Thế là, bước chân nàng ta cũng bất giác nhanh hơn ba phần, nhưng vào lúc này, đi tận mắt nhìn Trác Uyên một chút giống như mới là chuyện khiến nàng ta càng nóng vội hơn so với việc đi cứu nhị ca.
Rất nhanh, hai người đã xuyên qua mọi con đường, đi tới nơi xảy ra sự việc. Nhưng đập vào mắt bọn họ lại là cảnh tượng khiến cho người ta không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.
Chỉ thấy giờ khắc này, một vương phủ vốn dĩ rộng rãi của Nhị hoàng tử đã hoàn toàn biến mất, ngược lại là cát bụi bay mịt mù đầy trời, không nhìn thấy điểm dừng.
Trong Đế Đô phồn vinh hưng thịnh này, không ngờ lại xuất hiện một mảnh sa mạc mênh mông, thật sự là một cảnh tượng khiến cho mọi người kinh hãi.
Mà trong sa mạc mờ mịt đó, có hai bóng người đang đứng, chính là Trác Uyên và Vân Sương. Cơn chấn động đó giống như cố ý tránh đi mỹ nhân, cho nên dưới chân Vân Sương vẫn còn giữ lại một phiến đá, vẫn chưa bị hóa thành bột mịn.
Nhưng dù vậy, cảnh tượng trước mắt, cũng đủ để Vân Sương kinh ngạc đến mức trợn mắt há mồm.
Cuối cùng thì bây giờ nàng cũng hiểu rõ, Trác quản gia này không chỉ là ác nhân, còn là đại ác, là đại ác làm cho người ta hơi bất cẩn một chút thì sẽ đau khổ không thôi!
Vân Sương vừa nghĩ đến đây, đồng tử co lại, giống như đã hạ quyết tâm, nhìn chằm chằm vào bóng dáng Trác Uyên không rời.
Phụt phụt phụt...
Từng tiếng trầm đục vang lên, đám thị vệ vương phủ chui đầu ra khỏi đống cát, nhìn khắp mọi nơi, vẻ mặt đã tái nhợt tràn đầy sợ hãi, sau đó lại giống như nhớ tới cái gì đó, hét lớn lên: "Hoàng tử điện hạ, hoàng tử điện hạ đâu rồi..."
Khóe miệng nở nụ cười tà dị, Trác Uyên đạp nhẹ hai bước, đi đến trước một đống cát bị san bằng, vung tay lên chọc vào bên trong, sau đó đã lôi ra được một người mặt xám mày tro từ trong đất ra giống như nhổ củ cải vậy.
Nhìn kỹ thì đúng là Nhị hoàng tử Vũ Văn Dũng.
Có điều bây giờ quần áo hắn ta tả tơi, mặt xám mày tro, ánh mắt ngây ngốc, môi khô quắt lại, không còn bộ dạng kiêu ngạo cao quý lúc trước, ngược lại giống như dân chạy nạn vậy, suy yếu run lẩy bẩy!
"Nhị hoàng tử!" Chúng hộ vệ cùng kêu lên, nhưng thấy ánh mắt sắc lạnh của Trác Uyên, lại cứng họng, bất đắc dĩ cúi đầu xuống.
Trác Uyên không khỏi lạnh lùng cười, xách tên hoàng tử kia lên rồi lắc lắc, cười quỷ dị nói: "Ngươi muốn làm Hoàng Đế à? Hê hê hê… Đừng có mơ, bây giờ ta sẽ lột sạch quần áo ngươi, quất roi ngươi ngay giữa phố xá sầm uất ở Đế Đô, cho người nếm thử các loại vũ nhục. Trên đời này, còn chưa có vị hoàng tử nào sau khi chịu sự nhục nhã như vậy, mà có thể lên làm Hoàng Đế, bởi vì hắn đã mất hết mặt mũi rồi, căn bản không thể đại biểu cho một nước được, trừ phi... Chỉ còn lại một người thừa kế là hắn..." Ánh mắt Trác Uyên hơi nhíu lại, giống như đang dẫn dắt điều gì đó, Nhị hoàng tử nghe vậy, thì biến sắc, lắc đầu lẩm bẩm giống như nói mê vậy: "Không... Không được như vậy, ta xin ngươi, tuyệt đối đừng vũ nhục ta. Bằng không đừng nói đến làm Hoàng Đế, ngay cả hoàng tử ta cũng không thể làm..."
"Huynh đệ, hãy nể mặt ta, thả nhị ca của ta ra đi!"