Tiếng tiêu vang vọng bên tai mỗi người, nhưng không ai bởi vì giai điệu rung động lòng người mà tâm thần thanh thản. Hoàn toàn ngược lại, tất cả mọi người chỉ cảm thấy tim nhảy lên cuống họng.
Cường giả Thần Chiếu, chỉ bằng vào ý niệm nguyên thần là có thể giết người trong vô hình, nếu phải đối chiến cao thủ như này, dù là Trác Phàm dựa vào Huyết Anh cùng Tà Nguyệt Luân, cũng tuyệt không phải đối thủ.
Trác Phàm đổ mồ hôi lạnh, trong mắt đầy vẻ ngưng trọng.
Tiếng tiêu dừng lại, từng tiếng bước chân vang lên, ba người Trác Phàm gần như quên cả hô hấp, hai mắt đều nhìn chằm chằm nơi âm thanh truyền đến.
Khi có một người mới xuất hiện, mập mạp giật mình, cố gắng căng đôi mắt nhỏ, cả kinh kêu lên: "Lão sư, sao ngươi lại đến đây?"
Long Quỳ cũng kinh hỉ kêu lên: "Phương tiền bối?"
Trác Phàm thấy hai người có vẻ biết người này, liền quan sát tỉ mỉ một phen.
Người kia đại khái 60 tuổi, mặc trường bào màu xanh, chòm râu dê rừng, sau lưng đeo một thanh Thanh Phong bảo kiếm, đến khi thấy thanh tiêu ngọc trên tay hắn, Trác Phàm mới bật thốt lên: "Ngươi chính là một trong ngũ đại Hộ Long Thần Vệ hoàng thất, Ngọc Tiêu Kiếm Thần, Phương Thu Bạch?"
Trác Phàm từng nghe Long Cửu nhắc qua, bây giờ sự khống chế của hoàng thất đối với thất thế gia đã không lớn bằng lúc trước, lý do còn có thể ngăn chặn, hoàn toàn là bởi vì hoàng thất có ngũ đại Hộ Long Thần Vệ, mỗi người đều là cao thủ Thần Chiếu cảnh đỉnh cấp, bất kỳ người nào trong bọn họ, thất thế gia đều không dám tùy ý đắc tội.
Một trong số đó có danh xưng đệ nhất kiếm thần, chính là Ngọc Tiêu Kiếm Thần, Phương Thu Bạch.
Hắn tự xưng là kiếm tiêu hợp nhất, âm hóa kiếm ý. Đã từng một kiếm liên bại ngũ đại cao thủ Thần Chiếu cảnh, khiến thất thế gia không dám nghịch ngu nữa, từ đó danh dương tứ hải.
Người kia cũng nhíu mày nhìn Trác Phàm, rồi ánh mắt khen ngợi gật đầu.
Lúc này, lại vang lên một tiếng cười to, Long Cửu xuất hiện cười haha: "Ha ha ha. . . Ta nói không sai chứ, ánh mắt của tiểu tử này độc vô cùng. Lão phu chỉ nói với hắn một lần, hắn liền nhận ra ngươi."
"Cửu thúc!" Long Quỳ kinh hỉ kêu lên, lập tức chạy tới, cười nói: "Ngài cùng Phương tiền bối đến từ khi nào vậy, sao không sớm xuất hiện?"
"Ha ha ha. . . Từ lúc Trác huynh đệ tỷ thí với tam hoàng tử, chúng ta đã đến rồi."
"Trác huynh đệ, ngươi thật giỏi, đối mặt mười Đoán Cốt cảnh còn có thể mặt không đổi sắc, một thân một mình xông lên, dù lão phu lúc tuổi còn trẻ cũng tuyệt không có đảm lượng như huynh đệ ngươi. Bội phục, bội phục!"
Long Quỳ chu chu mỏ, liếc mắt nhìn Trác Phàm, nhưng không dám khịa nữa.
Lần này nhìn thấy biểu hiện của Trác Phàm, nàng mới hoàn toàn tâm phục, nhưng miệng vẫn không muốn thừa nhận >< ư ư.
"Lão sư, các ngươi đã đến, vì sao không sớm xuất thủ, hại đồ nhi lo lắng hãi hùng." Bàn tử vỗ vỗ bộ ngực đầy thịt mỡ, thở dài ra một hơi, "Một mình ta thì không sao, chỉ sợ liên lụy Quỳ muội."
"Ha ha ha. . . Lão phu mà xuất thủ, há không phải sẽ bỏ sót trò vui?" Phương Thu Bạch vuốt râu cười to, rồi nhìn Trác Phàm vẫn đang rất trấn định, thâm ý nói, "Hơn nữa, lão phu có thể sẽ không được chứng kiến thân thủ của vị thiếu niên kỳ tài này."
"Tiền bối quá khen!" Trác Phàm cung kính thi lễ, nhưng sắc mặt vẫn nghiêm túc dị thường: "Chỉ là không biết vì sao tiền bối lại giết kẻ đó, chẳng lẽ. . ."
Phương Thu Bạch cười như có như không, nhưng lại dị thường băng lãnh: "Người trẻ tuổi, ngươi xác thực rất thông minh, nhưng lấy thực lực bây giờ của ngươi, biết nhiều chưa chắc là chuyện tốt."
Trác Phàm cười nhạt, lần nữa cung kính thi lễ: "Vãn bối thụ giáo, chuyện hôm nay, vãn bối sẽ quên ngay."
Trác Phàm rất rõ ràng, Phương Thu Bạch đang cảnh cáo hắn, đấu tranh quyền lực thượng tầng này, bây giờ hắn chưa thể tham dự. Mà diệt khẩu tên sát thủ kia, cũng là vì bảo hộ hắn.
Phương Thu Bạch có vẻ càng hài lòng, trịnh trọng nói: "Ngươi chẳng những thông minh, mà lại biết rõ tiến thối, thật sự khó được. Không ngờ trừ thất thế gia, thế tục lại có người còn trẻ như ngươi. Nếu không phải ngươi thuộc Ma đạo, không hợp lão phu, lão phu rất muốn mang ngươi về điều giáo hai năm, ngày sau thành tựu nhất định bất khả hạn lượng."
Nghe được câu này, Long Quỳ cùng bàn tử giật mình, liếc nhìn nhau, đều rất khó tin khi nghe được lời vừa rồi.
Phương Thu Bạch là ai, người khác có lẽ không biết, thất thế gia bọn họ thì không ai không biết tính khí của hắn, gia chủ thất thế gia ai ai cũng muốn đưa con cháu mình đến xin được hắn dạy dỗ. Thế nhưng, tính khí lão nhân này rất bướng bỉnh, nhìn ai cũng chướng mắt, cho dù hoàng đế ra mặt, thỉnh cầu hắn thu mấy đứa nhi tử của mình làm đồ đệ, hắn cũng không đồng ý, không thèm nể mặt. Mà bàn tử bởi vì quỳ trước cửa ba năm, Phương Thu Bạch cảm thấy hắn có đại nghị lực, mới miễn cưỡng dạy mấy chiêu, nhưng cũng tuyệt không thu đồ đệ, cho nên bàn tử gọi hắn là lão sư, mà không phải sư phụ, hai người cũng không có quan hệ sư đồ quá mật thiết.
Thế nhưng vạn vạn không ngờ, Trác Phàm và Phương Thu Bạch mới chỉ gặp nhau lần đầu, thì đã nhìn trúng, hơn nữa còn là Phương Thu Bạch chủ động mời. Nếu không phải do phương thức tu hành của hai người trái ngược, có lẽ Trác Phàm sẽ là ngời thứ nhất bái nhập môn hạ Kiếm Thần. Vậy sau này ra ngoài, dù là con cháu thất thế gia gặp, cũng phải đi đường vòng.
Nhìn ánh mắt kinh ngạc của hai tên tiểu quỷ, Long Cửu liền biết trong đầu bọn họ đang nghĩ gì, hắn không khỏi lắc đầu. Bọn tiểu quỷ này còn chưa đến được cấp độ như bọn họ, không thể biết được cái gì gọi là nhất đồ khó cầu, thiên tài như Trác Phàm, bất kỳ cao thủ nào gặp, đều có ý muốn nhận làm đệ tử. Dù sao tuyệt học của mình cũng nên truyện cho một đệ tử giỏi.
Càng là cao thủ, càng có khát vọng như vậy!
Thế nhưng, Trác Phàm lại lắc đầu. Đừng nói Phương Thu Bạch bởi vì lý do Ma đạo nên không thu hắn, dù thật có điều kiện thu hắn, hắn cũng sẽ không bái sư. hắn từng là Ma Hoàng, có thể làm sư phụ hắn, chỉ có cao thủ Đế cấp.
Lần nữa nhìn Trác Phàm, Phương Thu Bạch có vẻ rất tiếc nuối, nhưng vẫn lắc đầu cắt đứt nỗi day dứt, rồi mang bàn tử rời đi: "Long Cửu, tam hoàng tử còn có công vụ tại thân, ta dẫn hắn đi trước."
Nói xong, Phương Thu Bạch cùng bàn tử biến mất trên bầu trời.
"Aizz, chờ chút. . ." Bàn tử còn muốn quay đầu nói gì đó với Long Quỳ vàTrác Phàm, nhưng đã muộn. Mọi người chỉ thấy khuôn mặt lo lắng của hắn ngay trước thời khắc rời đi.
"Thật nhanh, không hổ là cao thủ Thần Chiếu cảnh!" Trác Phàm thì thầm nói, đồng thời thầm hạ quyết tâm. Hắn phải nhanh chóng tu luyện tới Thần Chiếu cảnh, như thế hành tẩu đại lục mới được coi là an toàn.
"Trác huynh đệ." Long Cửu đến trước mặt Trác Phàm, nghiêm túc nói: "Ngươi đi với ta đến Tiềm Long Các một chuyến, ta có thứ này cho ngươi."
Trác Phàm hơi nhếch miệng nên, dường như đã dự liệu được cái gì, bèn gật đầu.
Một phút sau, Trác Phàm cùng Long Cửu đến phòng họp của Tiềm Long Các, sau khi Long Quỳ vô cùng không tình nguyện bị Long Cửu cho ra giữ cửa, Long Cửu lấy ra một tấm giấy da thú, bốn góc in dấu bốn Long Ấn.
"Đây là. . ." Trác Phàm tiếp nhận tờ giấy, mở ra xem, hai chữ "Minh ước" thình lình xuất hiện trên giữa vị trí chính.
Sau khi xem hết nội dung bên trong, Trác Phàm thu tấm giấy về, nở một nụ cười hài lòng.
Không sai, đây chính là thứ hắn luôn muốn, minh ước giữa Tiềm Long Các và Lạc gia. Có nó, Tiềm Long Các chẳng những có thể trở thành núi dựa lớn cho Lạc gia, mà lại sẽ vô điều kiện giúp đỡ Lạc gia, từ đó, trong thời gian ngắn, sẽ không ai còn dám ngấp nghé Lạc gia, hắn cũng thì có thể an tâm đi phát phát triển thế lực cho gia tộc.
Thấy Trác Phàm như thế, Long Cửu không khỏi kinh ngạc: "Sao ta cảm thấy ngươi đã sớm biết chuyện này vậy?"
Trác Phàm cười thần bí. Hắn không phải đã sớm biết, mà tất cả mọi thứ hắn làm ra trước đó, đều vì một tờ khế ước này.
Từ lúc bắt đầu hắn quyết định muốn kết minh với Tiềm Long Các, hắn dùng Thượng Cổ trận thức đồ hấp dẫn Long Cửu, thừa cơ để Tiềm Long Các ra mặt giúp mình. Nhưng đây không phải là đồng minh, mà chỉ là che chở, đến khi nguy hiểm thật sự buông xuống, có lẽ Tiềm Long Các sẽ đá bay hắn ra cho đỡ rắc rối.
Đây không phải là cục diện hắn muốn.
Cho nên sau khi hắn kề vai chiến đấu với Tiềm Long Các, đã không tiếc giết hai đại trưởng lão U Minh Cốc, vì như vậy có nguy hiểm sẽ đắc tội U Minh Cốc, nhưng đồng thời sẽ thể hiện cho họ biết tiềm lực của Lạc gia.
Hắn muốn một khế ước đồng công bình minh.
Nếu không, nếu chỉ có một mình hắn, hắn tình nguyện âm thầm phát tài, ăn sạch hai thi thể Thiên Huyền cảnh kia, chứ không muốn đi khoe khoang.
Nếu như các chủ Tiềm Long Các thật sự là người có ánh mắt nhìn xa trông rộng, lúc này nên lựa chọn kết minh, bây giờ kết minh là đưa than khi có tuyết, chứ không nên đợi khi Trác Phàm thực sự thành một con thú vương rồi mới xin làm đồng minh, như thế là không sáng suốt chút nào. Cho nên lần này, Trác Phàm quyết định đánh cược, đánh cược xem các chủ Tiềm Long Các có phải là nhất đại kiêu hùng hay không, có dám không câu nệ tiểu tiết, kết minh với một gia tộc bất nhập lưu hay không. Kết quả, hắn thành công.
Đương nhiên, nếu đánh cược sai, Tiềm Long Các cũng sẽ bị Trác Phàm vĩnh viễn bài trừ khỏi danh sách kết minh. Chỉ bởi vì thủ lĩnh cảu bọn họ không có bá lực, không phải đại tướng chi tài.
Trác Phàm cười nói: "Bây giờ ta đem nó về, để Đại tiểu thư lập tức ký tên."
"Chờ đã!" Long Cửu bắt lấy cánh tay Trác Phàm, nghiêm túc nói, "Ký ngay tại đây, ngay bây giờ!"
Trác Phàm cười nói: "Ta không phải gia chủ Lạc gia, chỉ là quản gia thôi, không đại diện được cho gia tộc."
Long Cửu cười nói: "Ý của các chủ chúng ta là, hiệp nghị đồng minh không phải với Lạc gia, mà chỉ với Trác Phàm ngươi thôi."
Trác Phàm yên lặng nhìn Long Cửu.
"Trác Phàm chính là đồng minh của Tiềm Long Các ta!" Long Cửu nghiêm túc nói, "Đây chính là nguyên thoại của các chủ!"
Nghe được lời này, Trác Phàm cười gật đầu.
"Các chủ của các ngươi thật là nhất đại kiêu hùng, ha ha ha. . ."
Đêm khuya, Trác Phàm trở lại tiểu viện, thấy Bàng thống lĩnh liền hỏi: "Lão Bàng, nha đầu kia đâu, ta có việc cần tìm nàng."
Lão Bàng thở dài, u oán nhìn hắn, lẩm bẩm nói: "Ta dẫn ngươi đi."
Trác Phàm sững sờ, không hiểu sao ra.
Chỉ chốc lát sau, hai người tới cửa phòng bếp. Trác Phàm nghi hoặc nhìn Bàng thống lĩnh, hắn chỉ lắc đầu, chỉ chỉ bên trong.
Trác Phàm liền thấy một mảnh loạn tượng trong phòng bếp, Lạc Vân Thường còn đang ngủ bên cạnh bếp lửa, trên mặt nàng còn dính than đen.
"Aizz, tiểu thư bận từ sớm đến tối muộn, học tập theo đầu bếp, đã mệt mỏi lắm rồi." Bàng thống lĩnh thở dài, ánh mắt trách cứ nhìn Trác Phàm.
"Trác quản gia, ta biết ngươi có bản lĩnh, xưa nay không để thiếu gia tiểu thư vào mắt. Thế nhưng ngươi biết không, tiểu thư vì ngươi xuất quan có thể được ăn ngon, đã khổ luyện không biết ngày đêm suốt một tháng. Nhưng mà ai biết, đổi lại chỉ là mấy lời đánh giá nặng nề của ngươi. Đừng nói là tiểu thư, dù nữ tử nào nghe thế cũng không chịu được a. . ."
Trác Phàm không nghe Bàng thống lĩnh lải nhải, mà đi thẳng tới bếp, nơi đó là có chút thức ăn được Lạc Vân Thường làm xong không lâu, vẫn như lúc sáng, vẫn là một đám than đen.
Trác Phàm cầm lên nhai nhai, nhàn nhạt lắc đầu: "Nàng thật không có tài nấu nướng."
"Aiz, dù không có, ngươi cũng nên cố gắng thể hiện chút cho nàng vui chứ." Bàng thống lĩnh vừa quở trách, vừa đi đến lấy một ít thức ‘than’ bỏ vào trong miệng, "Giống như ta này, cứ thế mà nuốt xuống, có gì khó đâu?"
Nhưng hắn vừa cắn được vài miếng, liền phun hết cả ra.
"Được rồi được rồi, Trác quản gia, tiểu thư đúng là không có tài nấu nướng, là ta trách oan ngươi." Bàng thống lĩnh quệt quệt miệng, đỏ mặt chạy ra phía ngoài, nhưng Trác Phàm lại không ra ngoài, chỉ thấy Trác Phàm cắn giòn từng miếng, phảng phất như đang cảm nhận từng chút trong thức ăn.
“Ơ, Trác quản gia, ngài đứng quá ép buộc mình, mấy lời vừa rồi của ta ấy, ngươi cứ coi như gió ấy, ta mới ăn thử đồ ăn của tiểu thư, đúng là. . ." Bàng thống lĩnh xẹp miệng, toàn bộ khuôn mặt bắt đầu vặn vẹo.
"Không có gì, vừa hay ta cũng đang đói!" Trác Phàm cười nhẹ, vẫn than nhiên ăn sạch chỗ thức ăn đó. . .