Vút!
Trên bầu trời xanh trong đột nhiên vang lên một tiếng xé gió, một dải khói mù màu vàng có quỹ đạo quỷ dị xẹt qua không trung, rồi rơi xuống một khoảng sân rộng rãi, lộ ra bóng dáng bên trong.
Chính là Hoàng Mi lão tổ và hai tên tùy tùng kia. Mà trong tay bọn hắn còn ôm hai người đang hôn mê bất tỉnh, chính là đại quản gia Trác Uyên và Thánh Nữ Vân Sương.
Ném hai người xuống đất phát ra một tiếng bịch, cả ba liếc nhìn nhau, đều nhe răng cười thành tiếng.
Bộp bộp bộp!
Đột nhiên, tiếng vỗ tay nhẹ nhàng vang lên, một thanh niên tuấn lãng mang theo hơn mười tùy tùng chầm chậm đi tới, không ai khác chính là Nhị hoàng tử Vũ Văn Dũng.
Nhìn hai người nằm trên đất một chút, Nhị hoàng tử gật đầu khen: "Không hổ là Hoàng Mi lão tổ, gió vàng lướt qua không bỏ sót một mảnh xương, thậm chí ngay cả nhân vật khó giải quyết, khiến Thất gia nhức đầu không thôi như Trác Uyên mà cũng có thể bắt dễ như trở bàn tay, tiểu vương bội phục bội phục, ha ha ha..."
"Khà khà khà... Vương gia nói gì vậy, ta thấy tên Trác Uyên này không khác gì mấy tên mua danh chuộc tiếng còn lại, đều là hạng người hữu danh vô thực. Lão phu còn chưa dùng tới bản lĩnh thật sự, hắn đã bó tay chịu trói rồi! Thỉnh thoảng ngẫm lại, thật là hơi thẹn với cái giá cao mà Nhị hoàng tử đã trả cho lão phu!"
"Ha ha ha... Lão tổ khách khí, có lẽ cũng không phải do tên Trác Uyên này quá yếu, mà là do thủ đoạn của lão tổ quá cao siêu nên mới thấy dễ dàng như vậy. Lão tổ cứ yên tâm, mười viên linh đan cấp tám ta hứa trả cho ngài sẽ không thiếu một viên!"
Nhị hoàng tử vô cùng phóng khoáng phất tay áo, cười to. Hoàng Mi lão tổ kia cũng nở nụ cười xấu xa, đắc ý ôm quyền.
Tiếp theo, Nhị hoàng tử bước tới gần hai người đang ngã trên mặt đất, đầu tiên lật Trác Uyên lên, nhìn bộ dáng ngủ say bất tỉnh của hắn, thỏa mãn gật nhẹ đầu, cười khẩy nói: "Đại quản gia đệ nhất thiên hạ cũng chỉ đến thế mà thôi, lại dám không nhận lời mời của bản vương, thật đúng là rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, hừ!"
Sau đó, hắn ta lại quay đầu nhìn về phía Vân Sương bên cạnh, nghi ngờ nói: "Lão tổ, đây là..."
"Ha ha... Ta cũng không biết, chỉ là nha đầu này luôn đi theo Trác Uyên, có lẽ là người thân cận với hắn. Lão phu cảm thấy nha đầu này sớm muộn cũng hữu dụng với vương gia, nên mang nàng về theo." Hoàng Mi lão tổ hơi nhún vai, nhếch miệng cười to, đáp lời.
Nhị hoàng tử gật đầu hiểu rõ, khen ngợi: "Lão tổ đúng là có lòng, ha ha ha..."
Tiếp theo, hắn ta lại vươn tay lật Vân Sương lên, để lộ khuôn mặt tinh xảo, giật mình nói: "Cái gì, là Thánh Nữ Vân Sương sao? Lão tổ, sao ngươi lại bắt cả người của Tế Tự Phủ?"
"Thế nào, nha đầu này không được bắt sao?" Hoàng Mi lão tổ nhướng mày, nghi ngờ hỏi.
Con mắt Nhị hoàng tử bất giác híp lại. Hắn ta hít sâu một hơi, trầm ngâm suy nghĩ, sau đó lại nở nụ cười xấu xa, lắc đầu nói: "Không, lão tổ, ngươi làm rất tốt, bản vương sẽ ghi thêm một công cho ngươi, thưởng thêm hai viên linh đan cấp tám!"
Cái gì?
Hoàng Mi lão tổ không khỏi sững sờ, sau nửa khắc đồng hồ ngây người thì vui mừng quá đỗi, cười ra tiếng: "Ha ha ha... Vậy đa tạ vương gia ban thưởng!"
Lão ta đúng là không ngờ tới, chỉ trói thêm một tiểu nha đầu mà thôi, vậy mà lại có thể lấy thêm hai viên linh đan cao cấp, thật đúng là thu hoạch ngoài ý muốn.
Mà Nhị hoàng tử sau khi quan sát Vân Sương tỉ mỉ vài lần, lại nhìn về phía Hoàng Mi lão tổ, nói: "Lão tổ, không biết ngài có thể làm nha đầu này tỉnh lại không. Ta có việc muốn hỏi nàng!"
"Chuyện này thì đơn giản!"
Hoàng Mi lão tổ gật đầu, vui mừng rạo rực móc từ trong nhẫn ra một cái bình sứ, sau đó mở nắp bình, quơ quơ trước mũi Vân Sương, đắc ý nói: "Đây là mê dược có một không hai do lão phu nghiên cứu chế tạo, Thiên Niên Thụy (1). Cho dù là cao thủ Thần Chiếu cũng không thể phòng ngự được. Nếu không có giải dược độc môn của lão phu, đời này có lẽ bọn họ sẽ không tỉnh lại nữa, khà khà khà..."
(1) Thiên Niên Thụy: ngủ ngàn năm
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!