Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Vì vậy, cậu nhóc này có thể nói là một cậu nhóc lớn lên trong ánh mặt trời, chưa từng được nhìn qua bóng tối.  

             Nhưng hôm nay, nó đã được nhìn thấy mặt xấu xa nhất ở trong nhân tính. Mặc dù Trác Uyên châm chọc Lãnh Vô Thường chỉ vỏn vẹn vài câu, nhưng tà khí kiêu ngạo cùng sát khí vô tận trong lời nói lại giống như một nỗi oán hận muốn ép chết người kia trong từng giây từng khắc, mỗi lời nói ra đều làm trái tim thuần khiết của cậu nhóc này rung động.  

             Khiến cho lòng nó không thể ngăn nổi cảm giác sợ hãi.  

             Thì ra những người bên ngoài đều có lòng dạ độc ác và nham hiểm như vậy!  

             Vân Huyền Cơ nhắm chặt hai mắt, cũng bất lực lắc đầu, thở dài...  

             Lãnh Vô Thường hít sâu hai hơi mới có thể dần dần bình tĩnh lại tâm trạng đang xúc động của mình, sau đó không nói lời nào, kéo Hoàng Phổ Thiên Nguyên đang tức giận đi ra ngoài: "Môn chủ, đi thôi!"  

             Nhìn bóng lưng hai người bọn họ dần dần khuất dạng, Trác Uyên lộ ra nụ cười đắc ý, sau đó quay đầu nhìn cậu nhóc đang ngây ngốc bên cạnh, hắn vỗ nhẹ lên hai má núng nính của nó, cười xấu xa nói: "Tiểu tử, ngươi nhìn thấy chưa, dáng vẻ ấm ức của những tên đó trước mặt lão tử, có phải ca ca đẹp trai lắm phải không!"  

             Cậu nhóc ngây người nhìn chằm chằm vào Trác Uyên, nhưng lại không nói nên lời.  

             "Trác quản gia, xin ngươi đừng dạy hư đệ tử của tộc ta!" Lúc này, vị đại tế ti kia cuối cùng cũng mở mắt ra, một đôi mắt thâm thúy như sao đang nhìn thẳng vào Trác Uyên ở đối diện.  

             Thờ ơ nhún vai, Trác Uyên đột nhiên cười phá lên, sau khi bóp má cậu nhóc một lần nữa, thì đi vào bên trong.  

             Chẳng qua sau màn quan sát vừa rồi, hắn không có chút tôn trọng nào với tên đại tế ti này cả, tên này là một kẻ lừa đảo. Sau đó lại thấy lão ta chẳng qua chỉ thuộc cảnh giới Thiên Huyền đỉnh phong, thì càng không có hứng thú.  

             Tùy tiện ngồi xuống một chiếc ghế, gõ nhịp nhàng lên chiếc bàn gỗ bên cạnh, Trác Uyên thản nhiên nói: "Không biết đại tế ti mời ta đến đây là có việc gì?"  

             Vân Huyền Cơ trầm ngâm nhìn hắn một khắc, khẽ vuốt chòm râu dài, gật nhẹ đầu: "Quả nhiên giống với những gì lão phu đã dự đoán, Trác quản gia thực sự là người phi thường!"  

             "Nói nhảm, nếu lão tử là người bình thường, làm sao có thể đạt đến địa vị giống như bây giờ, làm sao khiến ngươi đích thân mời ta đến đây?"  

             Khinh thường hừ lạnh một tiếng, Trác Uyên vỗ bàn, đứng dậy muốn đi ra ngoài: "Nếu như ngươi không có trò gì mới để lừa gạt lão tử, vậy lão tử xin cáo từ trước. Về phần mấy thứ mệnh lý huyền cơ gì đó mà ngươi vừa nói, xin lỗi, lão tử không tin và cũng không hiểu, nên ngươi không cần phải phí lời nữa!"  

             Trác Uyên hờ hững rời đi, trên mặt lộ ra một nụ cười lạnh. Vân Huyền Cơ cứ nhìn theo như vậy mà không nói gì, nhưng ngay trước khi hắn sắp bước ra bậc cửa, Vân Huyền Cơ cuối cùng cũng lên tiếng: "Ngươi…lẽ ra nên chết từ lâu rồi!"  

             Két!  

             Thân thể Trác Uyên không khỏi sững lại, cái chân vừa nhấc lên chuẩn bị bước ra ngoài, cũng đột ngột dừng lại ở trong không trung, trong con ngươi ngập tràn vẻ kinh ngạc.  

             Câu nói này của Vân Huyền Cơ, khiến trái tim hắn lập tức chấn động!  

             Phải, hắn quả thực đã chết từ lâu. Cho dù là tên gia nô Trác Uyên của Lạc gia, hay là Ma Hoàng Thánh Vực Trác Liệt Uyên, cả hai bọn họ đều đã chết từ lâu.  

             Còn Trác Uyên của hiện tại chính là tàn niệm của Ma Hoàng Trác Liệt Uyên, mượn linh hồn và cơ thể nô gia Trác Uyên của Lạc gia. Hắn của hiện tại là Trác Uyên hay là Trác Liệt Uyên đã sớm không thể phân biệt rõ ràng.  

             Hắn đã sử dụng bí pháp trong Cửu U Bí Lục để hợp thể hai người thành một sự tồn tại mới.  

             Nhưng mà, đây là bí mật sâu nhất trong lòng hắn, lão già này sao có thể liếc mắt đã nhìn thấu được? Chẳng lẽ...  

             Quay người lại một cách cứng nhắc, Trác Uyên cau mày nghi ngờ nhìn qua, nhưng đồng tử lại không kiềm được co lại. Chỉ thấy ngay lúc này, trong mắt của lão già kia là một mảnh đen kịt, nhưng lại có từng điểm sáng trắng lóe lên, giống như những ngôi sao nằm trên bầu trời sâu thẳm không thể nào thấy đáy.  

             Lẽ nào lời đồn là có thật, gia chủ mỗi đời của Vân gia thật sự sẽ sinh ra một cặp mắt có thể nhìn thấu vận mệnh của con người! Chuyện...chuyện này cũng quá viễn vông rồi! Ngay cả các thánh giả của Thánh Vực, thậm chí là cao thủ Đế Cấp, cũng có thể không luyện được thần thông như vậy!  

             Hơn nữa, trên đời này thực sự có người nắm giữ định mệnh sao?  

             Lúc trước, Trác Uyên hoàn toàn không tin, nhưng bây giờ, Trác Uyên muốn không tin cũng không được...  

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!