"Bàng Thống Lĩnh, tại hạ là Giả gia ở thành Lạc Tây, ngưỡng mộ uy danh Lạc gia đã lâu, muốn bái kiến tiểu vương gia, mong được thông báo một tiếng." Một vị công tử trẻ tuổi, tướng mạo hiên ngang đứng trước đại môn sừng sững, khom người thật sâu về phía Bàng Vũ, nhìn qua cực kỳ ngoan ngoãn.
Nhưng hắn ta vừa dứt lời, sau lưng liền bị đá một cước, khiến cho hắn ta bay xa. Một tên nam nhân thô thiển khinh thường nhổ nước bọt, khinh miệt nói: "Hừ, một gia tộc dưới tam lưu mà cũng dám với tới Lạc gia, ngươi cũng xứng sao?"
Nói xong, người đó nhìn về phía Bàng Vũ với vẻ mặt nịnh nọt, lấy ra một lọ sứ nhỏ, nghênh mặt nói: "Hahaha… tại hạ là Bạch gia ở thành Lãnh Phong, hy vọng có thể may mắn gia nhập vào dưới trướng Lạc gia, để cho ngài sai khiến. Ở đây có một lọ Linh Đan cấp năm - Thiên Vân Đan, có thể giúp ngài đột phá Thiên Huyền Cảnh. Một chút tâm ý, xin hãy nhận..."
Bốp!
Nhưng, hắn ta còn chưa nói xong, một bạt tay thật lớn không biết từ đâu bay tới, lập tức tát vào mặt của hắn ta, khiến hắn ta bay xa ba mét, một bên má đã sớm bị sưng lên.
Ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy người đó là một lão giả quang minh chính nghĩa sở hữu một đôi mắt lạnh lùng kiêu ngạo, rạng rỡ tinh quang. Lão ta oán hận nói: "Hừ, Bạch gia thành Lãnh Phong là thế hệ của bọn trộm cắp. Vốn dĩ đã là gia tộc dưới chướng U Minh Cốc, bây giờ lại đi cậy nhờ Xương Bình Vương, chẳng lẽ muốn làm gian tế sao? Lão phu là Vương gia ở thành Bán Hải, tuyệt đối không cho phép những chuyện vô sỉ thế này xảy ra dưới mắt lão phu."
Nói xong, lão giả liền ngạo nghễ bước vào trong, vừa đi vừa phất tay áo, nghiêm mặt nói: "Lão phu thề sống chết bảo vệ Lạc gia, tuyệt đối không để bất cứ con chuột nhắt nào bén mảng tới…"
Vụt!
Đột nhiên, một tiếng trầm đục truyền đến, bước chân tiến về phía trước của lão giả lập tức dừng lại. Lão giả không khỏi giật mình, cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy một bàn tay thô to đang áp vào ngực mình.
Bàng Thống Lĩnh lạnh lùng nhìn lão ta, mỉm cười xấu xa: "Ai cho ngươi vào?"
Vừa dứt lời, dưới tay liền dùng lực, lập tức ném lão ta bay xa mười mét rồi ngã xuống khiến người đầy bụi đất. Lão giả kia đứng lên, vô cùng ủy khuất mắng to: "Sao ngươi lại ngang ngược, không biết đạo lý như vậy, nói động tay liền động tay, lão phu...lão phu đang bắt gian tế cho các ngươi đấy!"
"Ý ngươi là người vừa rồi sao?"
Lông mày bất giác nhướng lên, Bàng Thống Lĩnh cười nhạo thành tiếng: "Lạc gia không thu nhận hắn ta, chỉ là một tên gian tế nhỏ mà thôi!"
Nghe đến đây, lão giả kia đang định ngửa cổ lên cãi lại, nhưng đám người phía sau đã lập tức lao lên, khiến lão ta chìm vào giữa đám đông. Có người
sợ lão ta đứng lên sẽ cạnh tranh với bọn họ, nên không quên đá cho lão ta hai cước, khiến lão ta không thể đứng dậy trong thời gian ngắn.
"Lão già thối tha, ngươi mẹ nó đừng có ỷ già mà lên mặt, thừa cơ mà lợi dụng sơ hở. Muốn ôm đùi của Lạc gia, Vương gia các ngươi còn lâu mới làm được!"
"Đúng vậy, bớt ở đây cản đường, Phương gia chúng ta đã thề sẽ trở thành tôi tớ của Lạc gia, ai trong các ngươi cũng không thể tranh với bọn ta! A, Bàng thống lĩnh, chỗ ta có một Linh Binh cấp bốn muốn dâng lên, hy vọng ngài có thể thông báo một tiếng."
"Hừ, Linh Binh cấp bốn cũng dám đưa ra sao? Ngươi nghĩ Lạc gia đứng đầu Ngự Hạ Bát Gia, liệu có thiếu mấy thứ đồ chơi rách này không? Bàng Thống Lĩnh, chỗ ta có Thiên Tài Địa Bảo cấp sáu chân chính, mong ngài thay ta nói vài lời tốt đẹp trước mặt tiểu vương gia, rồi thu nhận chúng ta..."
...
Trước một toà nhà nguy nga, biển người từ bốn phương tám hướng lũ lượt kéo đến, đông như trẩy hội. Tấm bảng ở trên không, được khắc bốn chữ vàng mạnh mẽ hữu lực "Xương Bình Vương Phủ".
Đây chính là vương phủ hoàng đế đã ban tặng cho Lạc Minh Viễn ở đế đô, đồng thời cũng là nơi cư ngụ của Lạc gia.
Bởi vì Lạc gia đã nhận được phần thưởng lớn trong buổi lễ sắc phong, còn chèn ép Đế Vương Môn - nguyên thủ lĩnh của Thất Gia, trở thành người đứng đầu Bát Gia mới một cách xứng đáng, nên các gia tộc thế tục ba phải, gió chiều nào theo chiều đó cũng vội vàng chạy đến viếng thăm tiểu vương gia, muốn ôm cái đùi lớn của ngôi sao mới lên này.
Tuy nhiên, do số lượng quá nhiều, Trác Uyên lại chưa quay lại, Lạc Minh Ngọc đã bảo Bàng Thống Lĩnh chặn họ ở bên ngoài. Thế nhưng, những người này vẫn mặt dày mày dạn, dây dưa không chịu rời đi, bộ dạng giống như muốn sống chết với Lạc gia.
Bàng Thống Lĩnh nhìn tất cả mọi việc, âm thầm cười lạnh trong lòng.
Khi Lạc gia bọn họ gặp nạn, những người này mà làm được như vậy, hắn ta sẽ vô cùng cảm kích. Nhưng bây giờ sao, hừ, chỉ là một đám nịnh hót mà thôi...
"Ách, đây là..."
Đột nhiên, một âm thanh kinh ngạc vang lên, Trác Uyên đã đặt chân đến Lạc gia sau khi hỏi thăm nội thị của hoàng thành, nhưng vừa nhìn thấy biển người mênh mông như vậy, cũng không khỏi sững sờ hai giây.
Sau đó, hắn lập tức hiểu ra rồi thở dài bất lực, đúng là lòng người dễ thay đổi!
"Đúng… đúng là thiên hạ đệ nhất quản gia, Trác quản gia!"
Không biết là ai đã nhìn thấy Trác Uyên, phấn khích đến mức nói không lưu loát, hét to thành tiếng. Sau đó, ánh mắt mọi người lập tức sáng lên, nhao nhao lao về phía Trác Uyên.
"Trác quản gia, thu nhận chúng ta đi, gia tộc chúng ta nhất định sẽ trung thành và tận tâm với ngài, tuyệt đối sẽ không hai lòng!"
"Trác quản gia, đừng nghe hắn ta, thu nhận ta đi, gia tộc chúng ta là gia tộc nhất lưu, bàn về chiến lực cũng là số một. Xông pha chiến đấu với ngài hoàn toàn không thành vấn đề..."
...
Đám đông lao đến như một cơn sóng dữ, mọi người đều chen nhau xông tới, giống như muốn nhấn chìm Trác Uyên vào trong biển người. Sự cuồng nhiệt trong mắt bọn họ như muốn ăn tươi nuốt sống Trác Uyên.
Da mặt Trác Uyên không khỏi giật giật, bất đắc dĩ lắc đầu, mắt phải loé lên một quầng sáng màu vàng.
Không Minh Thần Đồng cấp một, Di Hình Hoán Vị!
Soạt!
Bóng dáng Trác Uyên lập tức biến mất, sau khi xuất hiện một lần nữa, thì đã đến bên cạnh Bàng Thống Lĩnh.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!