Người lớn tuổi mặc Hoàng bào đó, cùng với người hầu hai bên trái phải, khom người chậm rãi đi về phía ngai vàng. Nhìn trông rất tiều tụy, nhưng đôi mắt sáng ngời ấy nhìn về phía mọi người, đặc biệt là khi nhìn về phía người của Lạc gia, đôi mắt đó càng hiện rõ tia sáng hơn.
Trong lòng mọi người đều biết đây chính là người nắm giữ quyền lực thực sự của Đế quốc Thiên Vũ!
“Tham kiến bệ hạ, cung chúc ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!” Khi người đó chậm rãi ngồi lên ngai vàng, người của tám nhóm đều đồng loạt cúi người hành lễ.
Bộ râu Hoàng đế khẽ nhúc nhích, lão ta chầm chậm vẫy tay, cười nói: “Hôm nay trẫm gọi bách gia đến đây, chắc mọi người đều hiểu rõ, Thiên Vũ của chúng ta được tiền bối phù hộ, trong đế quốc lại xuất hiện một gia tộc có thể gánh trên vai chức trách lớn, cần mọi người đến chứng kiến việc này!”
“Thiên Vũ lập quốc trăm năm, đều nhờ vào sự trợ giúp của Thất thế gia, mang lại sự hòa bình và yên ổn cho đế quốc, mới có được danh hiệu Ngự Hạ Thất Thế Gia và sự vững mạnh của Thiên Vũ nghìn năm nay. Nhưng mà nghìn năm nay, hoàng thất vẫn không quên được trách nhiệm của mình, tìm kiếm nhân tài, vì sự hạnh phúc yên ổn của thiên hạ. Vì thế nên mới có Bách Gia Tranh Minh, hy vọng có thể tìm kiếm một gia tộc có năng lực từ dân gian, cùng trợ giúp cho Thiên Vũ thịnh vượng hơn. Nhưng chuyện này đúng là nghìn năm khó tìm!”
“Nhưng may mắn là trời không phụ lòng người, cuối cùng ở đời của trẫm, cũng tìm được một gia tộc mới có thể gánh vác trách nhiệm này, cùng với bảy gia tộc xây dựng đế quốc thịnh vượng hơn! Đây thật sự là may mắn cho trẫm, may mắn cho xã tắc, cho bá tánh trong thiên hạ!”
“Chúc mừng bệ hạ, có được sự trợ giúp mới, giang sơn vĩnh cố(*)!” Mọi người đều vội cúi người, lên tiếng chúc mừng.
(*) Giang sơn vững mạnh trường tồn.
Mọi người của Lạc gia đều vội quỳ hành lễ, khiêm tốn nói: “Bệ hạ quá khen, thật không dám nhận ạ!”
Nhưng trong lòng mọi người đều hiểu rõ, đây chỉ là lời nói mồm mà thôi, chẳng ai nghiêm túc xem đó là lời thật lòng cả. Kể cả những gia tộc nhỏ chưa từng nhìn trải sự đời cũng hiểu rõ, Thất gia nghìn năm nay tranh đấu không ngừng, làm gì có chuyện cùng nhau xây dựng sự thịnh vượng của đế quốc? Chẳng qua đều là tranh đoạt quyền lực cả thôi.
Bây giờ lại có gia tộc thứ tám xuất hiện, chỉ có thể tranh giành dữ dội hơn thôi. Hoàng đế không thấy, khi chưa vào thành mà hai gia tộc này đã đấu đá nhau dữ dội ở bên ngoài rồi sao?
Cho nên lời nói này của Hoàng đế, chẳng qua chỉ là tấm màn mỏng cuối cùng, che đậy cho sự lung lay sắp đổ của đế quốc mà thôi. Bản thân lão ta còn không tin được lời mình, thì người dưới trướng càng khó tin hơn, chỉ là nói suông mà thôi.
Nhưng dù là thế, những lời nói dối chẳng ai tin được này vẫn phải nói hết, vì đây là mặt mũi, nếu bị xé rách mặt như thế, thì Thiên Vũ sẽ loạn mất, đây là điều chẳng ai muốn thấy cả…
Chậm rãi liếc nhìn mọi người có mặt, Hoàng đế mỉm cười thỏa mãn gật đầu: “Tế trời!”
Lời vừa dứt, hộ vệ trong hoàng thành đã nhanh chóng đến trước mặt mọi người, đặt lư hương, dưới sự dẫn dắt của Hoàng đế, cúi đầu lạy trời cao đất rộng, cận vệ bên cạnh với chất giọng sắc bén, cao giọng đọc to văn bản tế trời!
Đại loại là cảm tạ trời cao, phù hộ cho Thiên Vũ các thứ. Đợi đến khi người đó nói hết mọi thứ, cũng đã qua một giờ, mọi người mới đứng dậy với Hoàng đế.
Hoàng đế lại ngồi vào ngai vàng lần nữa, đầu đã đổ đầy mồ hôi, có thể thấy cơ thể đó cũng đã sắp gần đất xa trời.
Điều này, có lẽ lão ta cũng tự hiểu, nhưng sắc mặt lão ta vẫn hồng hào, cười lớn nói: “Được rồi, cúng tế xong trời đất, giữa trời và đất, là thiên tử, chính là trẫm, Lạc gia gia chủ Lạc Minh Viễn bước lên trước nghe lệnh phong!”
“Vâng, bệ hạ!” Lạc Minh Viễn tiến lên một bước quỳ xuống, cúi đầu trước Hoàng đế.
“Lạc gia ấu tử Lạc Minh Viễn, từ nhỏ mất cha, kiên cường dũng cảm, dẫn dắt gia tộc khổ cực vươn lên, sau đó lại theo Độc Cô lão nguyên soái lập nhiều chiến công, lại còn là người thắng cuộc đầu tiên trong Bách Gia Tranh Minh, đúng là anh kiệt trẻ tuổi của Thiên Vũ, gương sáng để mọi người noi theo. Hôm nay trẫm phong cho Lạc gia danh hiệu gia tộc Ngự Hạ thứ tám, Thành Phong Lâm và trăm tòa thành trì xung quanh làm lãnh địa, Lạc Minh Viễn phong làm Xương Bình Vương, đặc biệt tặng một toàn thành ở đế đô!”
Đột nhiên ngẩng đầu lên, Lạc Minh Viễn không khỏi sửng sốt, những đại gia tộc khác cũng không kiềm được ngạc nhiên, hoài nghi nhìn Hoàng đế, trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu.
Sắc phong như thế quả là khiến người khác không lường trước được, cho dù là Lạc Minh Viễn, cũng chưa từng nghĩ đến lại được phong danh hiệu này, Xương Bình Vương!
Phải biết rằng, trong Ngự Hạ Thất Gia cũng chỉ có Đế Vương Môn là có danh hiệu Vương gia, mà đây cũng đều là vì họ có quan hệ thân thích với hoàng thất.
Nhưng Lạc gia là một gia tộc xuất thân tam lưu nghèo khổ, mà có thể vượt mặt sáu gia tộc còn lại, được phong vương, điều này là kết cục mà mọi người đều không hề nghĩ đến.
Chỉ có Trác Uyên, Lãnh Vô Thường và Gia Cát Ngọc Long, dường như hiểu ra điều đó, đây rõ ràng là muốn Lạc gia trở thành kẻ đối đầu chính thức của Đế Vương Môn.
Người ta hay nói một núi không thể có hai con hổ, bát đại thế gia cũng chỉ có thể có một gia tộc đứng đầu, làm sao có thể có hai vua được?
Lần sắc phong này của hoàng thất, quả thật là một ý đồ nham hiểm!
Nhưng Trác Uyên lại không để ý cho lắm, dù sao đối phó với Đế Vương Môn, kế sách của hắn chỉ có một, kéo dài(*)! Mà Đế Vương Môn cũng chẳng dễ gì mà trúng kế của Hoàng đế cả, khi đó thế cục của ba bên đã được lập sẵn, vậy thì những hư danh đó cũng chẳng còn quan trọng đến thế nữa.
(*) Ý Trác Uyên là kéo dài thời gian, cao su, không chịu hành động.
Ngược lại, trăm tòa thành trì này, Trác Uyên vô cùng hài lòng.
Phải hiểu rằng, thứ gì là quan trọng nhất trong thế giới của tu giả, đó chính là tài nguyên tu luyện.
Trăm tòa thành trì, cùng với sơn mạch gần đó, đó chính là mười mấy tòa linh khoáng, dược sơn đó! Mấy tài nguyên tu luyện của thuộc địa này, thật sự là tài sản cá nhân đó.
Trừ bớt phần phải cống nộp cho Đế quốc, thì số tài nguyên Lạc gia dùng được, có thể thúc đẩy phát triển của gia tộc, vậy thì không cần bọn người của Tiềm Long Các giúp đỡ nữa, có thể nói là chính thức được tự lập rồi!
Đây cũng là lý do vì sao mà rất nhiều gia tộc muốn ôm đùi của Ngự Hạ Thất gia mà sống qua ngày. Không có đống tài nguyên đó, thì gia tộc sẽ phát triển tương đối chậm.
Mà số tài nguyên này, ngoài thuộc về Đế quốc ra thì cũng thuộc về gia tộc Ngự Hạ, cho nên bọn họ không còn lựa chọn nào khác.
Kiểm soát được tài nguyên, cũng tương đương với việc kiểm soát được tất cả gia tộc tu luyện của Thiên Vũ. Lúc này Lạc gia có được lãnh địa trăm tòa thành trì, xem ra những gia tộc muốn đầu quân cho họ, sắp xếp hàng dài ra khỏi biên giới đế quốc rồi.
Nghĩ đến đây, Trác Uyên lộ ra nụ cười gian tà.
Ngay sau đó, có hai thị vệ đến bên cạnh Lạc Minh Viễn, khoác cho hắn chiếc áo choàng lấp lánh ánh vàng, bên trên có thêu hình rồng dũng mãnh uy nghi, một con tứ trảo long lộ ra, oai phong lẫm liệt, chẳng khác gì của hoàng tử.
Đây đều là để chứng minh gia tộc Ngự Hạ và hoàng thất là ngang hàng nhau, hơn nữa, Lạc Minh Viễn bây giờ đã là Vương gia rồi.
“Tạ bệ hạ ban thưởng!” Lạc Minh Viễn cúi đầu, lui xuống.
Hoàng đế thỏa mãn gật đầu, sau đó nhìn về hướng của Lạc Minh Ngọc, nhàn nhạt nói: “Tiểu thư Lạc gia, Lạc Minh Ngọc tiến lên nghe lệnh phong!”
Không khỏi sững sờ, Lạc Minh Ngọc có chút hoài nghi.
Ở Lạc gia, là con trai làm gia chủ, nếu muốn ban thưởng, để Lạc Minh Viễn đại diện là được mà, sao nàng cũng bị gọi tên vậy?
Người lớn tuổi mặc Hoàng bào đó, cùng với người hầu hai bên trái phải, khom người chậm rãi đi về phía ngai vàng. Nhìn trông rất tiều tụy, nhưng đôi mắt sáng ngời ấy nhìn về phía mọi người, đặc biệt là khi nhìn về phía người của Lạc gia, đôi mắt đó càng hiện rõ tia sáng hơn.
Trong lòng mọi người đều biết đây chính là người nắm giữ quyền lực thực sự của Đế quốc Thiên Vũ!
“Tham kiến bệ hạ, cung chúc ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!” Khi người đó chậm rãi ngồi lên ngai vàng, người của tám nhóm đều đồng loạt cúi người hành lễ.
Bộ râu Hoàng đế khẽ nhúc nhích, lão ta chầm chậm vẫy tay, cười nói: “Hôm nay trẫm gọi bách gia đến đây, chắc mọi người đều hiểu rõ, Thiên Vũ của chúng ta được tiền bối phù hộ, trong đế quốc lại xuất hiện một gia tộc có thể gánh trên vai chức trách lớn, cần mọi người đến chứng kiến việc này!”
“Thiên Vũ lập quốc trăm năm, đều nhờ vào sự trợ giúp của Thất thế gia, mang lại sự hòa bình và yên ổn cho đế quốc, mới có được danh hiệu Ngự Hạ Thất Thế Gia và sự vững mạnh của Thiên Vũ nghìn năm nay. Nhưng mà nghìn năm nay, hoàng thất vẫn không quên được trách nhiệm của mình, tìm kiếm nhân tài, vì sự hạnh phúc yên ổn của thiên hạ. Vì thế nên mới có Bách Gia Tranh Minh, hy vọng có thể tìm kiếm một gia tộc có năng lực từ dân gian, cùng trợ giúp cho Thiên Vũ thịnh vượng hơn. Nhưng chuyện này đúng là nghìn năm khó tìm!”
“Nhưng may mắn là trời không phụ lòng người, cuối cùng ở đời của trẫm, cũng tìm được một gia tộc mới có thể gánh vác trách nhiệm này, cùng với bảy gia tộc xây dựng đế quốc thịnh vượng hơn! Đây thật sự là may mắn cho trẫm, may mắn cho xã tắc, cho bá tánh trong thiên hạ!”
“Chúc mừng bệ hạ, có được sự trợ giúp mới, giang sơn vĩnh cố(*)!” Mọi người đều vội cúi người, lên tiếng chúc mừng.
(*) Giang sơn vững mạnh trường tồn.
Mọi người của Lạc gia đều vội quỳ hành lễ, khiêm tốn nói: “Bệ hạ quá khen, thật không dám nhận ạ!”
Nhưng trong lòng mọi người đều hiểu rõ, đây chỉ là lời nói mồm mà thôi, chẳng ai nghiêm túc xem đó là lời thật lòng cả. Kể cả những gia tộc nhỏ chưa từng nhìn trải sự đời cũng hiểu rõ, Thất gia nghìn năm nay tranh đấu không ngừng, làm gì có chuyện cùng nhau xây dựng sự thịnh vượng của đế quốc? Chẳng qua đều là tranh đoạt quyền lực cả thôi.
Bây giờ lại có gia tộc thứ tám xuất hiện, chỉ có thể tranh giành dữ dội hơn thôi. Hoàng đế không thấy, khi chưa vào thành mà hai gia tộc này đã đấu đá nhau dữ dội ở bên ngoài rồi sao?
Cho nên lời nói này của Hoàng đế, chẳng qua chỉ là tấm màn mỏng cuối cùng, che đậy cho sự lung lay sắp đổ của đế quốc mà thôi. Bản thân lão ta còn không tin được lời mình, thì người dưới trướng càng khó tin hơn, chỉ là nói suông mà thôi.
Nhưng dù là thế, những lời nói dối chẳng ai tin được này vẫn phải nói hết, vì đây là mặt mũi, nếu bị xé rách mặt như thế, thì Thiên Vũ sẽ loạn mất, đây là điều chẳng ai muốn thấy cả…
Chậm rãi liếc nhìn mọi người có mặt, Hoàng đế mỉm cười thỏa mãn gật đầu: “Tế trời!”
Lời vừa dứt, hộ vệ trong hoàng thành đã nhanh chóng đến trước mặt mọi người, đặt lư hương, dưới sự dẫn dắt của Hoàng đế, cúi đầu lạy trời cao đất rộng, cận vệ bên cạnh với chất giọng sắc bén, cao giọng đọc to văn bản tế trời!
Đại loại là cảm tạ trời cao, phù hộ cho Thiên Vũ các thứ. Đợi đến khi người đó nói hết mọi thứ, cũng đã qua một giờ, mọi người mới đứng dậy với Hoàng đế.
Hoàng đế lại ngồi vào ngai vàng lần nữa, đầu đã đổ đầy mồ hôi, có thể thấy cơ thể đó cũng đã sắp gần đất xa trời.
Điều này, có lẽ lão ta cũng tự hiểu, nhưng sắc mặt lão ta vẫn hồng hào, cười lớn nói: “Được rồi, cúng tế xong trời đất, giữa trời và đất, là thiên tử, chính là trẫm, Lạc gia gia chủ Lạc Minh Viễn bước lên trước nghe lệnh phong!”
“Vâng, bệ hạ!” Lạc Minh Viễn tiến lên một bước quỳ xuống, cúi đầu trước Hoàng đế.
“Lạc gia ấu tử Lạc Minh Viễn, từ nhỏ mất cha, kiên cường dũng cảm, dẫn dắt gia tộc khổ cực vươn lên, sau đó lại theo Độc Cô lão nguyên soái lập nhiều chiến công, lại còn là người thắng cuộc đầu tiên trong Bách Gia Tranh Minh, đúng là anh kiệt trẻ tuổi của Thiên Vũ, gương sáng để mọi người noi theo. Hôm nay trẫm phong cho Lạc gia danh hiệu gia tộc Ngự Hạ thứ tám, Thành Phong Lâm và trăm tòa thành trì xung quanh làm lãnh địa, Lạc Minh Viễn phong làm Xương Bình Vương, đặc biệt tặng một toàn thành ở đế đô!”
Đột nhiên ngẩng đầu lên, Lạc Minh Viễn không khỏi sửng sốt, những đại gia tộc khác cũng không kiềm được ngạc nhiên, hoài nghi nhìn Hoàng đế, trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu.
Sắc phong như thế quả là khiến người khác không lường trước được, cho dù là Lạc Minh Viễn, cũng chưa từng nghĩ đến lại được phong danh hiệu này, Xương Bình Vương!
Phải biết rằng, trong Ngự Hạ Thất Gia cũng chỉ có Đế Vương Môn là có danh hiệu Vương gia, mà đây cũng đều là vì họ có quan hệ thân thích với hoàng thất.
Nhưng Lạc gia là một gia tộc xuất thân tam lưu nghèo khổ, mà có thể vượt mặt sáu gia tộc còn lại, được phong vương, điều này là kết cục mà mọi người đều không hề nghĩ đến.
Chỉ có Trác Uyên, Lãnh Vô Thường và Gia Cát Ngọc Long, dường như hiểu ra điều đó, đây rõ ràng là muốn Lạc gia trở thành kẻ đối đầu chính thức của Đế Vương Môn.
Người ta hay nói một núi không thể có hai con hổ, bát đại thế gia cũng chỉ có thể có một gia tộc đứng đầu, làm sao có thể có hai vua được?
Lần sắc phong này của hoàng thất, quả thật là một ý đồ nham hiểm!
Nhưng Trác Uyên lại không để ý cho lắm, dù sao đối phó với Đế Vương Môn, kế sách của hắn chỉ có một, kéo dài(*)! Mà Đế Vương Môn cũng chẳng dễ gì mà trúng kế của Hoàng đế cả, khi đó thế cục của ba bên đã được lập sẵn, vậy thì những hư danh đó cũng chẳng còn quan trọng đến thế nữa.
(*) Ý Trác Uyên là kéo dài thời gian, cao su, không chịu hành động.
Ngược lại, trăm tòa thành trì này, Trác Uyên vô cùng hài lòng.
Phải hiểu rằng, thứ gì là quan trọng nhất trong thế giới của tu giả, đó chính là tài nguyên tu luyện.
Trăm tòa thành trì, cùng với sơn mạch gần đó, đó chính là mười mấy tòa linh khoáng, dược sơn đó! Mấy tài nguyên tu luyện của thuộc địa này, thật sự là tài sản cá nhân đó.
Trừ bớt phần phải cống nộp cho Đế quốc, thì số tài nguyên Lạc gia dùng được, có thể thúc đẩy phát triển của gia tộc, vậy thì không cần bọn người của Tiềm Long Các giúp đỡ nữa, có thể nói là chính thức được tự lập rồi!
Đây cũng là lý do vì sao mà rất nhiều gia tộc muốn ôm đùi của Ngự Hạ Thất gia mà sống qua ngày. Không có đống tài nguyên đó, thì gia tộc sẽ phát triển tương đối chậm.
Mà số tài nguyên này, ngoài thuộc về Đế quốc ra thì cũng thuộc về gia tộc Ngự Hạ, cho nên bọn họ không còn lựa chọn nào khác.