“Hì hì hì...cốc chủ bớt giận bớt giận, chúng ta hợp tác với hắn ta, nếu hắn ta mà khôn ngoan quá thì chẳng phải là nguy hiểm đối với chúng ta sao! Hắn ta cứ ngu ngốc như thế thì mới càng dễ khống chế!”
U Minh nhếch miệng, nở một nụ cười lạnh trào phúng: “Vừa nãy chắc là hắn ta muốn thể hiện trước mặt thái tử, chứng tỏ thực lực, tùy hắn ta thôi.”
“Nhưng mà nếu cứ để thế thì chẳng phải kế hoạch chúng ta tiến hành dưới ám địa sẽ bị lộ ra sao?” U Minh Thành giật giật lông mày, tức giận nói.
U Minh cười khẽ lắc đầu: “Cốc chủ yên tâm, dù sao thì chuyện này sớm muộn cũng sẽ lộ ra mà thôi. Hơn nữa với tình hình trước mắt, rất nhanh thì những gia tộc khác cũng sẽ đi theo con đường như chúng ta. Phải biết rằng, lúc Lạc gia được phong thì sẽ có bát đại gia tộc, lúc ấy sẽ hình thành thế kiềng ba chân kiên cố! Đến lúc đó thì ai cũng chẳng làm gì được ai. Thứ duy nhất có thể phá vỡ cục diện ấy chính là tranh đấu hoàng quyền! Bên nào khống chế được hoàng đế tương lai, lợi dụng được quyền lực của hoàng đế thì có thể loại bỏ được đối phương. Cuối cùng bọn họ chỉ cần xử lý nốt tên hoàng đế bù nhìn là có thể nắm được thiên hạ trong tay.”
“Đây...đây chính là canh bạc tương lai mà ngươi nói sao?” U Minh Thành nhìn U Minh một cái thật sâu rồi nheo mày hỏi.
U Minh gật gật đầu, nhẹ giọng nói: “Không sai!”
U Minh Thành hít vào một hơi thật sâu sau đó khẽ gật đầu.
Nếu nói như thế, mặc dù tên nhị hoàng tử này ngu ngốc nhưng lại dễ khống chế. Còn về phía thái tử...nói thật, thái tử này đúng là khiến người ta không thể nhìn thấu…
Nghĩ đến đây, U Minh Thành càng hết lòng tin tưởng kế hoạch suy tính của U Minh!
Ở một bên khác, thái tử cau mày nhìn Vũ Văn Dũng: “Nhị đệ, đệ không nhớ phụ hoàng đã dặn như thế nào sao, hoàng thất chúng ta không nên quá thân thiết với Thất gia tộc, đệ làm như thế này…”
“Thái tử, huynh là thái tử danh chính ngôn thuận, đương nhiên phải ngoan ngoãn tuân theo quy tắc, ngồi chờ ngày lên ngôi kế thừa vương vị! Nhưng ta thì khác, nếu ta không có chút quyền lực thì làm gì có tư cách tranh đấu cái gì với huynh? Ta đã từng nói rồi, ta nhất định sẽ đoạt lại tất cả những gì nên là của ta, ha ha ha…”
Vũ Văn Dũng cười lạnh một tiếng, ánh mắt lóe lên tia sáng khiến người ta sợ hãi.
Thái tử giật giật mí mắt, sát ý chợt thoáng hiện lên.
Vũ Văn Thông đi đến bên cạnh thái tử, nhìn Vũ Văn Dũng bằng ánh mắt đầy tức giận, bất bình: “Nhị ca, huynh thật không ra làm sao, mệnh lệnh của phụ hoàng mà huynh cũng dám để ngoài tai, không coi ra gì, đệ nhất định sẽ bẩm báo chuyện này lại cho phụ hoàng…”
Chẳng ngờ, mới nói được nửa câu thì đột nhiên sắc mặt hắn ta biến đổi, đờ người nhìn về nơi phương xa, trên mặt nở ra một nụ cười vui vẻ ngờ nghệch. Sau đó, mặc kệ hai vị hoàng huynh còn đang đứng ở đây, Vũ Văn Thông cười sằng sặc chạy đi, miệng lẩm bẩm: “Tiểu Quỳ muội muội, cuối cùng muội cũng đến rồi, lâu quá không gặp, muội có nhớ ta không?...”
Vũ Văn Bác và Vũ Văn Dũng không kìm được ngoái cổ nhìn về hướng Vũ Văn Thông chạy đi. Thấy cảnh trước mắt, hai người bọn đều chỉ biết thở dài bất lực.
Tam đệ này, không chỉ là một đứa mập hiếm thấy mà còn là một kẻ si tình ngu muội hiếm có khó tìm! Cô nương nhà người ta đã từ chối cả một trăm linh tám lần rồi thế mà hắn ta vẫn có thể quyết tâm kiên trì đeo bám đến như thế này?
Hóa ra, người của Tiềm Long các cũng đang đi đến nơi này từ đằng xa.
Người đi phía trước đương nhiên là các chủ của Tiềm Long các Long Dật Phi, bên cạnh lão ta là các vị trưởng lão, đằng sau là năm vị Cung Phụng Thần Chiếu Cảnh, cuối cùng là đám hậu bối.
Một trong số đám hậu bối đó đương nhiên là Long Quỳ, cũng chính là người tình trong mộng của Vũ Văn Thông.
Vũ Văn Thông chạy bình bình như động đất đến chỗ đám Long Quỳ, sau khi chào hỏi vài câu có lệ với đám người Long Dật Phi xong thì hắn ta sán ngay đến bên cạnh Long Quỳ. Nhìn thấy cảnh Vũ Văn Thông chạy về phía mình, Long Quỳ cảm thấy rất khó chịu, sắc mặt nàng ta trầm xuống: “Cái tên này, càng ngày càng béo, đúng là không phải con người!”
“Hì hì hì...Tiểu Quỳ muội muội, dạo này muội có khỏe không?” Vũ Văn Thông vừa xoay xoay những ngón tay béo múp míp của mình vừa ngại ngùng nhìn Long Quỳ hỏi.
Long Quỳ trừng mắt lạnh lùng nhìn hắn ta, tức giận nói: “Không phải lần trước ta đã nói rõ với ngươi rồi sao, ta đã có người trong lòng rồi, sao ngươi cứ đeo bám không tha ta làm cái gì chứ?”
“À, người muội nói là Trác Uyên huynh đệ đúng không. Ha ha ha...hắn đã nói rõ ràng với ta rồi, lúc đó chẳng qua muội lấy hắn là bia đỡ đạn mà thôi. Hơn nữa ta còn kết bái với hắn rồi, thê tử của bằng hữu không thể kinh nhờn, muội yên tâm đi, hắn sẽ không có chút suy nghĩ nào với muội đâu.”
Vũ Văn Thông liếm liếm môi, cười ngốc nghếch.
Long Quỳ nhìn hắn ta thật lâu sau đó nở nụ cười đầy châm chọc: “Nếu như ta nói, tất cả những gì ta nói lúc đó đều là sự thật thì sao?”
Vũ Văn Thông giật mình, hắn ta giương mắt nhìn chằm chằm Long Quỳ, chỉ thấy đôi mắt nàng ta trong veo, chẳng hề giống đang nói đùa hay nói dối, sâu trong ánh mắt còn có một chút bi thương nhàn nhạt.
Long Quỳ mặc kệ Vũ Văn Thông, nàng ta lướt qua người hắn ta, tiến lên đi cùng với đội ngũ Tiềm Long các, sau khi chào hỏi thái tử và nhị hoàng tử thì tiến về phía hoàng thành.
Chỉ còn một mình Vũ Văn Thông vẫn đứng cau mày ngốc một chỗ, có vẻ như hắn ta đã ngộ ra điều gì đó...
Tiếp sau đó, người của Thất gia tộc cũng lần lượt kéo nhau đến, đám người Kiếm Hầu Phủ, Hoa Vũ Lâu, Dược Vương Điện, Khoái Hoạt Lâm đều dẫn theo tiền bối và các Cung Phụng của bản thân.
Chỉ có điều, nếu để ý kỹ sẽ thấy, trong số những gia tộc vừa đến, chỉ có duy nhất Hoa Vũ Lâu là dẫn theo ba vị Cung Phụng Thần Chiếu, còn lại đều dẫn theo bốn người, có thể thấy, thực lực của Hoa Vũ Lâu kém hơn những gia tộc khác một chút.
Hơn nữa, không rõ vì lý do gì mà lâu chủ Sở Khuynh Thành của Hoa Vũ Lâu mãi không chịu xuất hiện mà lại để cho Thanh Hoa Lâu chủ và mụ mụ thay mình nắm quyền lâu chủ, chủ trì đại cuộc.
Thế nhưng, rất nhanh, mọi người sẽ chẳng còn tâm trí đâu mà để ý đến chuyện đó. Bởi vì nhân vật chính của sự kiện trọng đại lần này, Lạc gia, người sắp được phong là gia tộc thứ tám, cuối cùng đã xuất hiện trước mặt mọi người.
Trong phút chốc, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung về một hướng.
Mặc dù có không ít người gia tộc đã từng thấy được phong thái của Lạc gia nhưng cũng có rất nhiều người muốn tận mắt chứng kiến xem rốt cuộc Lạc gia này có thực lực đến như thế nào mà lại có thể trở thành gia tộc thứ tám.
Lúc này, trong đám người có một thanh niên đang vô cùng phấn khích nhìn về phía mấy người Lạc gia, miệng thì lẩm bẩm: "Nghe nói quản gia của Lạc gia, Trác Uyên, rất đẹp trai, là ai vậy nhỉ..."
“Hì hì hì...cốc chủ bớt giận bớt giận, chúng ta hợp tác với hắn ta, nếu hắn ta mà khôn ngoan quá thì chẳng phải là nguy hiểm đối với chúng ta sao! Hắn ta cứ ngu ngốc như thế thì mới càng dễ khống chế!”
U Minh nhếch miệng, nở một nụ cười lạnh trào phúng: “Vừa nãy chắc là hắn ta muốn thể hiện trước mặt thái tử, chứng tỏ thực lực, tùy hắn ta thôi.”
“Nhưng mà nếu cứ để thế thì chẳng phải kế hoạch chúng ta tiến hành dưới ám địa sẽ bị lộ ra sao?” U Minh Thành giật giật lông mày, tức giận nói.
U Minh cười khẽ lắc đầu: “Cốc chủ yên tâm, dù sao thì chuyện này sớm muộn cũng sẽ lộ ra mà thôi. Hơn nữa với tình hình trước mắt, rất nhanh thì những gia tộc khác cũng sẽ đi theo con đường như chúng ta. Phải biết rằng, lúc Lạc gia được phong thì sẽ có bát đại gia tộc, lúc ấy sẽ hình thành thế kiềng ba chân kiên cố! Đến lúc đó thì ai cũng chẳng làm gì được ai. Thứ duy nhất có thể phá vỡ cục diện ấy chính là tranh đấu hoàng quyền! Bên nào khống chế được hoàng đế tương lai, lợi dụng được quyền lực của hoàng đế thì có thể loại bỏ được đối phương. Cuối cùng bọn họ chỉ cần xử lý nốt tên hoàng đế bù nhìn là có thể nắm được thiên hạ trong tay.”
“Đây...đây chính là canh bạc tương lai mà ngươi nói sao?” U Minh Thành nhìn U Minh một cái thật sâu rồi nheo mày hỏi.
U Minh gật gật đầu, nhẹ giọng nói: “Không sai!”
U Minh Thành hít vào một hơi thật sâu sau đó khẽ gật đầu.
Nếu nói như thế, mặc dù tên nhị hoàng tử này ngu ngốc nhưng lại dễ khống chế. Còn về phía thái tử...nói thật, thái tử này đúng là khiến người ta không thể nhìn thấu…
Nghĩ đến đây, U Minh Thành càng hết lòng tin tưởng kế hoạch suy tính của U Minh!
Ở một bên khác, thái tử cau mày nhìn Vũ Văn Dũng: “Nhị đệ, đệ không nhớ phụ hoàng đã dặn như thế nào sao, hoàng thất chúng ta không nên quá thân thiết với Thất gia tộc, đệ làm như thế này…”
“Thái tử, huynh là thái tử danh chính ngôn thuận, đương nhiên phải ngoan ngoãn tuân theo quy tắc, ngồi chờ ngày lên ngôi kế thừa vương vị! Nhưng ta thì khác, nếu ta không có chút quyền lực thì làm gì có tư cách tranh đấu cái gì với huynh? Ta đã từng nói rồi, ta nhất định sẽ đoạt lại tất cả những gì nên là của ta, ha ha ha…”
Vũ Văn Dũng cười lạnh một tiếng, ánh mắt lóe lên tia sáng khiến người ta sợ hãi.
Thái tử giật giật mí mắt, sát ý chợt thoáng hiện lên.
Vũ Văn Thông đi đến bên cạnh thái tử, nhìn Vũ Văn Dũng bằng ánh mắt đầy tức giận, bất bình: “Nhị ca, huynh thật không ra làm sao, mệnh lệnh của phụ hoàng mà huynh cũng dám để ngoài tai, không coi ra gì, đệ nhất định sẽ bẩm báo chuyện này lại cho phụ hoàng…”
Chẳng ngờ, mới nói được nửa câu thì đột nhiên sắc mặt hắn ta biến đổi, đờ người nhìn về nơi phương xa, trên mặt nở ra một nụ cười vui vẻ ngờ nghệch. Sau đó, mặc kệ hai vị hoàng huynh còn đang đứng ở đây, Vũ Văn Thông cười sằng sặc chạy đi, miệng lẩm bẩm: “Tiểu Quỳ muội muội, cuối cùng muội cũng đến rồi, lâu quá không gặp, muội có nhớ ta không?...”
Vũ Văn Bác và Vũ Văn Dũng không kìm được ngoái cổ nhìn về hướng Vũ Văn Thông chạy đi. Thấy cảnh trước mắt, hai người bọn đều chỉ biết thở dài bất lực.
Tam đệ này, không chỉ là một đứa mập hiếm thấy mà còn là một kẻ si tình ngu muội hiếm có khó tìm! Cô nương nhà người ta đã từ chối cả một trăm linh tám lần rồi thế mà hắn ta vẫn có thể quyết tâm kiên trì đeo bám đến như thế này?
Hóa ra, người của Tiềm Long các cũng đang đi đến nơi này từ đằng xa.
Người đi phía trước đương nhiên là các chủ của Tiềm Long các Long Dật Phi, bên cạnh lão ta là các vị trưởng lão, đằng sau là năm vị Cung Phụng Thần Chiếu Cảnh, cuối cùng là đám hậu bối.
Một trong số đám hậu bối đó đương nhiên là Long Quỳ, cũng chính là người tình trong mộng của Vũ Văn Thông.
Vũ Văn Thông chạy bình bình như động đất đến chỗ đám Long Quỳ, sau khi chào hỏi vài câu có lệ với đám người Long Dật Phi xong thì hắn ta sán ngay đến bên cạnh Long Quỳ. Nhìn thấy cảnh Vũ Văn Thông chạy về phía mình, Long Quỳ cảm thấy rất khó chịu, sắc mặt nàng ta trầm xuống: “Cái tên này, càng ngày càng béo, đúng là không phải con người!”
“Hì hì hì...Tiểu Quỳ muội muội, dạo này muội có khỏe không?” Vũ Văn Thông vừa xoay xoay những ngón tay béo múp míp của mình vừa ngại ngùng nhìn Long Quỳ hỏi.
Long Quỳ trừng mắt lạnh lùng nhìn hắn ta, tức giận nói: “Không phải lần trước ta đã nói rõ với ngươi rồi sao, ta đã có người trong lòng rồi, sao ngươi cứ đeo bám không tha ta làm cái gì chứ?”
“À, người muội nói là Trác Uyên huynh đệ đúng không. Ha ha ha...hắn đã nói rõ ràng với ta rồi, lúc đó chẳng qua muội lấy hắn là bia đỡ đạn mà thôi. Hơn nữa ta còn kết bái với hắn rồi, thê tử của bằng hữu không thể kinh nhờn, muội yên tâm đi, hắn sẽ không có chút suy nghĩ nào với muội đâu.”
Vũ Văn Thông liếm liếm môi, cười ngốc nghếch.
Long Quỳ nhìn hắn ta thật lâu sau đó nở nụ cười đầy châm chọc: “Nếu như ta nói, tất cả những gì ta nói lúc đó đều là sự thật thì sao?”
Vũ Văn Thông giật mình, hắn ta giương mắt nhìn chằm chằm Long Quỳ, chỉ thấy đôi mắt nàng ta trong veo, chẳng hề giống đang nói đùa hay nói dối, sâu trong ánh mắt còn có một chút bi thương nhàn nhạt.
Long Quỳ mặc kệ Vũ Văn Thông, nàng ta lướt qua người hắn ta, tiến lên đi cùng với đội ngũ Tiềm Long các, sau khi chào hỏi thái tử và nhị hoàng tử thì tiến về phía hoàng thành.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!