Nhìn thấy hắn ta đi đến nơi này, trên mặt Thái tử bất giác có chút tức giận, hít sâu một cái nói: “Nhị đệ, lời này của đệ là có ý gì? Các đại gia tộc Thiên Vũ đều tề tụ về đế đô, được hoàng thất chúng ta mời mà tới. Bây giờ lại ngừng chân nơi gió buốt không thể vào cửa, chẳng lẽ bản điện thân là Thái tử, không nên tỏ vẻ quan tâm đối với chúng con dân Thiên Vũ sao?”
"Hừ, làm bộ làm tịch! Bọn họ được mời mà đến sao, bọn hắn cũng xứng à? Đó là hoàng mệnh, bọn hắn không dám đến chắc?" Khinh thường bĩu môi, Vũ Văn Dũng lặng lẽ liếc nhìn đám người một chút, tựa như đang nhìn một đám sâu kiến: "Đại ca, huynh như thế là không quả quyết đâu nhé, lòng cảm thông rộng như vậy, sao sau này có thể trở thành vua của một nước?”
"Nhị đệ, ngươi đối đãi với con dân Thiên Vũ của chúng ta như thế, không giống minh quân chút nào, phải coi mọi người như con đẻ, nếu không sau này sao có thể chuyên cần chính sự, thực hiện yêu dân? Chắc đây chính là lí do tại sao phụ hoàng lại không cho đệ làm Thái tử đấy!” Tròng mắt Thái tử giận dữ, thở dài, quát.
Thế nhưng sau khi nghe được những lời này, trong mắt Vũ Văn Dũng lại giống như ngọn lửa cuồn cuộn đang thiêu đốt, mặt mũi chịu không nổi mà méo xệch cả lên, hung dữ nhìn chằm chằm Thái tử, tức giận nói: “Vũ Văn Bác, huynh đừng có được nước mà lấn tới, khoe mẽ với ta! Luận tài trí, luận thủ đoạn, luận tu vi, có cái nào ta thua kém huynh sao? Không phải do huynh sinh sớm trước ta nửa năm, chiếm đoạt cái chức đại ca, mà tôn sùng theo chế độ của tổ tiên, nhập trưởng chứ không nhập trẻ, mới có được cái chức vị Thái tử này à? Nếu không, huynh có tài đức gì mà nhận được ngôi vua?”
Nhìn hắn ta một cái thật sâu, bờ môi Thái tử ngập ngừng một chút, lại bất đắc dĩ thở dài, trong mắt hiện lên vẻ đau thương: "Ôi, nhị đệ, hóa ra đệ luôn để ý cái chuyện này sao. Cũng bởi vậy mới nói, từ nhỏ đến lớn, đệ cứ luôn tràn ngập ác ý với huynh à. Thế nhưng, huynh cũng còn có cách gì nữa đâu, ý trời đã định, chế độ của tổ tiên cũng rõ, huynh đổi thế nào được! Nếu có thể, huynh thật sự hi vọng, có thể sử dụng ấn giám của Thái tử, để đổi lấy tình nghĩa huynh đệ của chúng ta!”
"Hừ, hư tình giả ý! Người trong thiên hạ ai mà không muốn được làm hoàng đế? Ngay cả Đế Vương Môn, cũng đã ngo ngoe muốn động thủ mấy trăm năm rồi, chẳng lẽ huynh chiếm được của hời, lại còn chắp tay muốn nhường sao?”
Bất giác cười lạnh, Vũ Văn Dũng khinh thường bĩu môi nói: "Nhưng mà, ta cũng không cần huynh bố thí cho! Đồ vật của bản hoàng tử, bản hoàng tử sẽ tự tay đoạt lại, hừ!”
Mí mắt bất giác khẽ giật giật một cái, Thái tử sâu kín nhìn hắn ta một cái, lại thở dài lên tiếng, bất đắc dĩ lắc đầu, trong mắt là vẻ mất mát không thôi.
Đúng lúc này, một âm thanh vô cùng quen thuộc truyền đến tai mọi người.
Ngay sau đó, bỗng nhiên tất cả mọi người đều cảm giác được, mặt đất rung lên một cái, dường như tùy thời mà muốn lớp chồng lớp, đẩy nhau lên cao. Cùng lúc đó, một bóng dáng to lớn như núi nhỏ, thở hồng hộc, chạy về phía hai người. Mặc dù là một người nam tử thô kệch, cao lớn, nhưng trên mặt lại là vẻ mừng rỡ khuôn nguôi: “Đại ca, nhị ca, lâu rồi không gặp, nhớ chết đệ rồi!”
Không sai, người này chính là Tam hoàng tử của Thiên Vũ, Vũ Văn Thông. Trong thiên hạ, trong thế giới của toàn những tu giả, của những người với vóc dáng hoàn mỹ, hiếm thấy người nào mà có thể mắc phải chứng béo phì như vậy!
Trong đám đông, nhị hoàng tử cũng trốn tránh vị công tử kia, không khỏi liếc mắt nhìn về thư đồng bên cạnh mình, lại đều vừa bất đắc dĩ vừa đỡ cái trán, kêu khổ mà rằng: "Ôi, tam ca của ta ơi, ngài không thể giảm béo được hả! Một màn này của ngài quá dọa người khác rồi đấy, ta không dám có ý định nhận ngài là người thân đâu ạ!”
Nhị hoàng tử Vũ Văn Dũng nhìn một đống thịt mỡ kia, gương mặt càng không nhịn hung dữ, trong mắt lóe lên một tia chán ghét: "Đáng chết, đầu heo này đã rời đế đô, xuất ngoại làm việc rồi mà, sao lại trở về rồi?"
"Ha ha ha... Đại khái là mọi chuyện cũng đã xong xuôi hết rồi, nên phụ hoàng triệu hồi thôi. Sắc phong gia tộc thứ tám, chuyện lớn trọng đại như thế, thân là hoàng tử tam, đệ không đến, vậy đúng thật là quá không ra gì rồi!”
Trong mắt lóe lên một tia sáng, Thái tử vui vẻ về giang hai cánh tay về phía trước, hoan nghênh nói: “Ha ha ha... Tam đệ, hoan nghênh trở về nhé!”
“Đại ca!”
Một tiếng kêu to mừng rỡ phát ra, khuôn mặt Vũ Văn Thông vui vẻ cực kỳ, bỗng nhiên đạp mạnh chân, nhảy cẫng lên, bay qua phía Thái tử để ôm một cái.
Chạm nhẹ một cái thôi, đã thật sự rơi vào trong lồng ngực Thái tử luôn.
Chỉ là, cùng lúc đó, một tiếng răng rắc giòn vang cũng phát ra, khuôn mặt Thái tử bắt đầu nhăn nhó lại, mặt đất dưới chân nứt ra, những đường nứt như mạng nhện nhanh chóng tràn lan sang tứ phía.
"Thái tử điện hạ!"
Hộ vệ tùy thân của Thái tử quýnh lên, vội vàng tiến đến, nhìn Thái tử ôm một quái vật khổng lồ như thế, bất giác giơ tay vuốt đi lớp mồ hôi lạnh trên trán, cảm thấy lo sợ.
"Không có... Không có việc gì!"
Lắc lắc đầu một cách cứng nhắc, Thái tử cứng rắn nở ra một nụ cười báo bình an, cắn răng nói: "Hơn... Dù nói thế nào đi chăng nữa, ta cũng cao thủ Đoán Cốt tầng chín, sao có thể... Sao có thể ngay cả ôm đệ đệ của mình cũng không được chứ…”
Răng rắc!
Lại một tiếng vang giòn phát ra, khuôn mặt Thái tử triệt để trắng bệch, khóe miệng có chút run lên, nhìn tam đệ trước mặt, biểu cảm như đưa đám nói: "Lão tam, dạo này đệ lại tăng cân hả?”
"Ừm... Cũng ổn ạ, tháng trước đệ bảy trăm năm mươi cân, tháng này tròn tám trăm cân luôn, thế mà chỉ tăng năm mươi cân thôi, tốt hơn nhiều so với trước kia rồi! Chắc là do ngồi tàu xe mệt quá, nên tăng cân mới chậm lại đó!”
Gương mặt cả đám đồng thời méo xệch cả đi, mọi người thở dài lên tiếng. Vị Tam hoàng tử này, đúng thật là hiếm có khó tìm, thiên hạ có cái loại thịt to như thế sao?
"À, đúng rồi, đại ca, dạo này huynh thế nào?" Nhìn bộ dạng mồ hôi lạnh chảy đầm đìa của Thái tử, Vũ Văn Thông không phát hiện ra mà ngờ nghệch nói.
Lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn cả so với cái vẻ mặt khóc lóc, Thái tử có chút khẩn cầu mà nói: "Tam đệ, trước tiên đệ cứ xuống đã có được không? Eo của đại ca...sắp gãy đến nơi rồi…”
Lời vừa thốt ra, ngay lập tức đám người vô thức đồng loạt run lên, sau đó một đám quạ đen bay quang đầu, cảm thấy không còn gì để nói...
Nhìn thấy hắn ta đi đến nơi này, trên mặt Thái tử bất giác có chút tức giận, hít sâu một cái nói: “Nhị đệ, lời này của đệ là có ý gì? Các đại gia tộc Thiên Vũ đều tề tụ về đế đô, được hoàng thất chúng ta mời mà tới. Bây giờ lại ngừng chân nơi gió buốt không thể vào cửa, chẳng lẽ bản điện thân là Thái tử, không nên tỏ vẻ quan tâm đối với chúng con dân Thiên Vũ sao?”
"Hừ, làm bộ làm tịch! Bọn họ được mời mà đến sao, bọn hắn cũng xứng à? Đó là hoàng mệnh, bọn hắn không dám đến chắc?" Khinh thường bĩu môi, Vũ Văn Dũng lặng lẽ liếc nhìn đám người một chút, tựa như đang nhìn một đám sâu kiến: "Đại ca, huynh như thế là không quả quyết đâu nhé, lòng cảm thông rộng như vậy, sao sau này có thể trở thành vua của một nước?”
"Nhị đệ, ngươi đối đãi với con dân Thiên Vũ của chúng ta như thế, không giống minh quân chút nào, phải coi mọi người như con đẻ, nếu không sau này sao có thể chuyên cần chính sự, thực hiện yêu dân? Chắc đây chính là lí do tại sao phụ hoàng lại không cho đệ làm Thái tử đấy!” Tròng mắt Thái tử giận dữ, thở dài, quát.
Thế nhưng sau khi nghe được những lời này, trong mắt Vũ Văn Dũng lại giống như ngọn lửa cuồn cuộn đang thiêu đốt, mặt mũi chịu không nổi mà méo xệch cả lên, hung dữ nhìn chằm chằm Thái tử, tức giận nói: “Vũ Văn Bác, huynh đừng có được nước mà lấn tới, khoe mẽ với ta! Luận tài trí, luận thủ đoạn, luận tu vi, có cái nào ta thua kém huynh sao? Không phải do huynh sinh sớm trước ta nửa năm, chiếm đoạt cái chức đại ca, mà tôn sùng theo chế độ của tổ tiên, nhập trưởng chứ không nhập trẻ, mới có được cái chức vị Thái tử này à? Nếu không, huynh có tài đức gì mà nhận được ngôi vua?”
Nhìn hắn ta một cái thật sâu, bờ môi Thái tử ngập ngừng một chút, lại bất đắc dĩ thở dài, trong mắt hiện lên vẻ đau thương: "Ôi, nhị đệ, hóa ra đệ luôn để ý cái chuyện này sao. Cũng bởi vậy mới nói, từ nhỏ đến lớn, đệ cứ luôn tràn ngập ác ý với huynh à. Thế nhưng, huynh cũng còn có cách gì nữa đâu, ý trời đã định, chế độ của tổ tiên cũng rõ, huynh đổi thế nào được! Nếu có thể, huynh thật sự hi vọng, có thể sử dụng ấn giám của Thái tử, để đổi lấy tình nghĩa huynh đệ của chúng ta!”
"Hừ, hư tình giả ý! Người trong thiên hạ ai mà không muốn được làm hoàng đế? Ngay cả Đế Vương Môn, cũng đã ngo ngoe muốn động thủ mấy trăm năm rồi, chẳng lẽ huynh chiếm được của hời, lại còn chắp tay muốn nhường sao?”
Bất giác cười lạnh, Vũ Văn Dũng khinh thường bĩu môi nói: "Nhưng mà, ta cũng không cần huynh bố thí cho! Đồ vật của bản hoàng tử, bản hoàng tử sẽ tự tay đoạt lại, hừ!”
Mí mắt bất giác khẽ giật giật một cái, Thái tử sâu kín nhìn hắn ta một cái, lại thở dài lên tiếng, bất đắc dĩ lắc đầu, trong mắt là vẻ mất mát không thôi.
Đúng lúc này, một âm thanh vô cùng quen thuộc truyền đến tai mọi người.
Ngay sau đó, bỗng nhiên tất cả mọi người đều cảm giác được, mặt đất rung lên một cái, dường như tùy thời mà muốn lớp chồng lớp, đẩy nhau lên cao. Cùng lúc đó, một bóng dáng to lớn như núi nhỏ, thở hồng hộc, chạy về phía hai người. Mặc dù là một người nam tử thô kệch, cao lớn, nhưng trên mặt lại là vẻ mừng rỡ khuôn nguôi: “Đại ca, nhị ca, lâu rồi không gặp, nhớ chết đệ rồi!”
Không sai, người này chính là Tam hoàng tử của Thiên Vũ, Vũ Văn Thông. Trong thiên hạ, trong thế giới của toàn những tu giả, của những người với vóc dáng hoàn mỹ, hiếm thấy người nào mà có thể mắc phải chứng béo phì như vậy!
Trong đám đông, nhị hoàng tử cũng trốn tránh vị công tử kia, không khỏi liếc mắt nhìn về thư đồng bên cạnh mình, lại đều vừa bất đắc dĩ vừa đỡ cái trán, kêu khổ mà rằng: "Ôi, tam ca của ta ơi, ngài không thể giảm béo được hả! Một màn này của ngài quá dọa người khác rồi đấy, ta không dám có ý định nhận ngài là người thân đâu ạ!”
Nhị hoàng tử Vũ Văn Dũng nhìn một đống thịt mỡ kia, gương mặt càng không nhịn hung dữ, trong mắt lóe lên một tia chán ghét: "Đáng chết, đầu heo này đã rời đế đô, xuất ngoại làm việc rồi mà, sao lại trở về rồi?"
"Ha ha ha... Đại khái là mọi chuyện cũng đã xong xuôi hết rồi, nên phụ hoàng triệu hồi thôi. Sắc phong gia tộc thứ tám, chuyện lớn trọng đại như thế, thân là hoàng tử tam, đệ không đến, vậy đúng thật là quá không ra gì rồi!”
Trong mắt lóe lên một tia sáng, Thái tử vui vẻ về giang hai cánh tay về phía trước, hoan nghênh nói: “Ha ha ha... Tam đệ, hoan nghênh trở về nhé!”
“Đại ca!”
Một tiếng kêu to mừng rỡ phát ra, khuôn mặt Vũ Văn Thông vui vẻ cực kỳ, bỗng nhiên đạp mạnh chân, nhảy cẫng lên, bay qua phía Thái tử để ôm một cái.
Chạm nhẹ một cái thôi, đã thật sự rơi vào trong lồng ngực Thái tử luôn.
Chỉ là, cùng lúc đó, một tiếng răng rắc giòn vang cũng phát ra, khuôn mặt Thái tử bắt đầu nhăn nhó lại, mặt đất dưới chân nứt ra, những đường nứt như mạng nhện nhanh chóng tràn lan sang tứ phía.
"Thái tử điện hạ!"
Hộ vệ tùy thân của Thái tử quýnh lên, vội vàng tiến đến, nhìn Thái tử ôm một quái vật khổng lồ như thế, bất giác giơ tay vuốt đi lớp mồ hôi lạnh trên trán, cảm thấy lo sợ.
"Không có... Không có việc gì!"
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!