"Ta… Còn chưa bị cắn nuốt sao?"
Mí mắt run rẩy không biết qua bao lâu, rốt cục Trác Uyên mới mở mắt ra, ngước nhìn trời cao rộng lớn vô biên, lẩm bẩm như nói mớ.
Lúc Kỳ Lân Cước vừa mới gắn vào cánh tay phải của hắn, ngay tức khắc hắn đã cảm nhận được một nỗi oán hận ngập trời xông vào trong thần trí.
Tình huống khi đó quả thực đã dọa Trác Uyên sợ hết hồn. Hắn trăm ngàn lần không nghĩ tới, con trùng thiên Kỳ Lân này chết lâu như vậy rồi, chỉ còn lại một cái chân duy nhất, vậy mà vẫn còn mang nỗi oán hận mãnh liệt chừng ấy.
Phải biết rằng đây chính là nỗi oán hận của thánh thú thượng cổ, không phải thứ mà oan hồn bình thường có thể so sánh được, chỉ trong nháy mắt đã đột kích làm hắn mất hết ý thức, hôn mê bất tỉnh, đến cả thời gian suy nghĩ biện pháp thoát hiểm cũng không có. Khi ấy, trong lòng Trác Uyên chỉ còn biết thở dài một tiếng, nản lòng thoái chí, đời này coi như xong.
Oán hận của thánh thú xông vào thần trí hắn, còn không phải sẽ đánh nát toàn bộ nguyên thần hắn, cuối cùng hồn bay phách tán ư?
Nhưng điều Trác Uyên không ngờ tới chính là hiện tại hắn vẫn còn sống. Chuyện này là sao đây? Chẳng lẽ oán hận của con Kỳ Lân kia đột nhiên sinh lòng nhân từ, tha cho hắn một mạng?
Điều đó càng không thể xảy ra. Nếu đã là oán hận, vậy thì chỉ có oán hận mà thôi, đến cả bình tĩnh cũng không làm nổi, lấy đâu ra thông cảm?
Trác Uyên nghĩ mãi vẫn không ra lý do, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, gắng sức chống người ngồi dậy. Nhưng hắn đột nhiên ngây ngẩn cả người.
Vậy mà hắn lại cảm giác được bên phải mình có điểm chống đỡ, chẳng lẽ là...
Cứng đờ quay đầu nhìn sang phải, hai đồng tử Trác Uyên không nhịn được co rụt, tràn đầy vẻ kích động. Chỉ thấy bên phải người hắn, một cánh tay vẫn còn hơi lóe ánh đỏ lọt vào tầm mắt.
Trận luyện thể lần này... Vậy mà lại thành công! Hắn thật thật sự đã biến Kỳ Lân Cước kia thành cánh tay phải của mình, cánh tay Trùng Thiên Kỳ Lân!
Trác Uyên không khỏi hưng phấn đứng dậy, nâng cánh tay phải lên trước mắt quan sát kỹ càng. Cánh tay này trông không khác gì cánh tay bình thường, nhưng hắn chỉ cần hơi động nhẹ ngón tay đã có thể cảm thấy toàn bộ không gian dường như cũng rung động theo.
Uy lực của cánh tay Kỳ Lân này, tuyệt đối không thua quái lực của Cổ Tam Thông!
Có nó, Trác Uyên tự tin rằng khắp Thiên Vũ này sẽ hiếm có ai là đối thủ của hắn! Ngay cả khi đấu một trận với nghĩa tử Cổ Tam Thông, hắn cũng sẽ không thua kém chút nào.
Vừa nghĩ đến đây, vui mừng trong lòng Trác Uyên càng lớn, không nhịn được giẫm mạnh chân xuống, đột nhiên bật lên. Thế nhưng khi hắn vừa tung người bay lên, lại thấy mình đang lăng không đứng trên mây mù.
Trác Uyên không khỏi giật mình, trong lòng hiểu rõ sau khi không còn Lôi Vân Dực, hắn chỉ là một tu giả Đoán Cốt cảnh, hoàn toàn không thể lăng không bay lượn. Thế nhưng bây giờ, hắn lại có thể đứng trên không trung mà không rơi, điều này chỉ có một cách giải thích duy nhất.
Hắn... Đột phá!
Nghĩ tới đây, Trác Uyên vội vàng kiểm tra tu vi của mình lần nữa.
Quả nhiên, sau khi luyện hóa trong trận luyện thể, hắn đã trở thành một cao thủ Thiên Huyền cảnh tầng ba chân chính. Hơn nữa, Long Hồn và Long Khí trong cơ thể cũng đã thật sự hợp lại làm một với hắn, đạt tới trạng thái trọn vẹn tự nhiên.
Trải qua rèn luyện thân thể với Long Khí và có Long Hồn bám vào người, cường độ thân thể hiện tại của hắn đã cao thêm một tầng. Cho dù so với Hoàng Phổ Thanh Thiên trước đây cũng chỉ có hơn chứ không có kém!
Có điều, chuyện này còn chưa phải là chuyện làm Trác Uyên cao hứng nhất. Điều hắn mừng nhất chính là bản mạng Huyết Anh cũng đã cùng hắn đột phá gông cùm của Thiên Huyền cảnh!
Bây giờ, tốc độ của Huyết Anh Thiên Huyền cảnh sẽ đạt đến mức không tưởng tượng nổi, cho dù là Vùng Thần Thức của cường giả Thần Chiếu cảnh cũng không thể nào đuổi kịp!
Trác Uyên đột nhiên híp mắt lại, nghĩ thầm trong đầu.
Vút!
Một tia sáng màu đỏ chợt bay ra từ người hắn, chỉ trong chớp mắt đã lượn một vòng phạm vi trăm dặm quanh núi Hắc Phong rồi bay về.
Ngay tại vị trí trung tâm núi Hắc Phong, vợ chồng Tuyết Thanh Kiến và Cừu Viêm Hải chịu trách nhiệm trông coi bốn cái đại trận cấp năm. Hai người đang ngồi đưa lưng về phía nhau, nhắm mắt tu luyện thì thân thể đồng thời run lên, sửng sốt mở trừng mắt.
"Lão thái bà, mới vừa nãy... Ngươi cảm thấy không?" Lông mày Cừu Viêm Hải run run, thì thào lên tiếng.
Sắc mặt Tuyết Thanh Kiến nghiêm trọng, gật nhẹ đầu, không nhịn được nuốt nước bọt ừng ực một tiếng: "Có... Hình như có thứ gì bay qua, thế nhưng sao ta hoàn toàn không tra xét được? Dường như chỉ nhận thấy bằng trực giác!"
"Ngươi cũng có loại cảm giác này?"
Cừu Viêm Hải không nhịn được hít sâu một hơi, da mặt già nua run rẩy mãnh liệt: "Vậy thì không sai, ta cũng có cảm giác y như vậy! Nhưng chuyện này sao có thể? Trên đời này làm gì có thứ gì bay qua trước mặt chúng ta mà thần trí chúng ta không tra ra chứ? Vừa rồi nếu không phải ngươi và ta sống hơn trăm năm, thân kinh bách chiến, cực kì mẫn cảm với nguy hiểm, chỉ sợ ngay cả chút cảm giác này cũng không có!"
"Đúng vậy, rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Nếu nói là cố ý, vậy sự tồn tại của người này đáng sợ đến mức nào đây? E rằng cả hai người chúng ta cũng khó mà với tới!"
Nghe được lời này, Cừu Viêm Hải cũng thở ra một ngụm trọc khí, nơm nớp lo sợ sờ lên ngực, bất đắc dĩ lắc đầu: "Haiz, chỉ mong người này không có ác ý với Lạc gia..."
Ở một nơi khác, Ma Sách Tứ Quỷ vốn chịu trách nhiệm thủ hộ cho an nguy của Trác Uyên trong rừng Mê Vụ, không cho người không phận sự tới gần.
Thế nhưng bốn tên tiểu quỷ này sao có thể nghiêm túc nổi? Chỉ qua một khắc đồng hồ, bọn họ đã nhao nhao quấn thành một đoàn, đánh nhau loạn xạ, đánh tới tận bây giờ vẫn chưa dừng lại.
Vút!
Một tia sáng đỏ lóe lên, bốn người bọn họ bỗng nhiên giật mình, thân thể đang đánh nhau hơi ngừng lại một chút.
"Lão đại, có phải có thứ gì vừa mới bay qua không?" Quỷ Lanh Lợi nhíu mày, nghi ngờ nói.
Quỷ Hung Ác chuẩn bị tung ra nắm đấm có hơi dừng động tác, hai mắt nhìn trái liếc phải, lắc đầu: "Không thể nào, Trên đời này có thứ gì có thể im hơi lặng tiếng bay qua trước mặt tứ kiệt ma đạo chúng ta sao?"
"Không có, tuyệt đối không có!" Quỷ Nhát Gan lắc đầu, lập tức phụ họa nói.
Hai người còn lại nghe, suy nghĩ một trận, cũng đồng thời lắc đầu.
"Vậy thì coi như xong chuyện! À mà mới nãy chúng ta đánh tới đâu rồi?" Quỷ Hung Ác thờ ơ khoát khoát tay, nhếch miệng cười.
"Ta… Còn chưa bị cắn nuốt sao?"
Mí mắt run rẩy không biết qua bao lâu, rốt cục Trác Uyên mới mở mắt ra, ngước nhìn trời cao rộng lớn vô biên, lẩm bẩm như nói mớ.
Lúc Kỳ Lân Cước vừa mới gắn vào cánh tay phải của hắn, ngay tức khắc hắn đã cảm nhận được một nỗi oán hận ngập trời xông vào trong thần trí.
Tình huống khi đó quả thực đã dọa Trác Uyên sợ hết hồn. Hắn trăm ngàn lần không nghĩ tới, con trùng thiên Kỳ Lân này chết lâu như vậy rồi, chỉ còn lại một cái chân duy nhất, vậy mà vẫn còn mang nỗi oán hận mãnh liệt chừng ấy.
Phải biết rằng đây chính là nỗi oán hận của thánh thú thượng cổ, không phải thứ mà oan hồn bình thường có thể so sánh được, chỉ trong nháy mắt đã đột kích làm hắn mất hết ý thức, hôn mê bất tỉnh, đến cả thời gian suy nghĩ biện pháp thoát hiểm cũng không có. Khi ấy, trong lòng Trác Uyên chỉ còn biết thở dài một tiếng, nản lòng thoái chí, đời này coi như xong.
Oán hận của thánh thú xông vào thần trí hắn, còn không phải sẽ đánh nát toàn bộ nguyên thần hắn, cuối cùng hồn bay phách tán ư?
Nhưng điều Trác Uyên không ngờ tới chính là hiện tại hắn vẫn còn sống. Chuyện này là sao đây? Chẳng lẽ oán hận của con Kỳ Lân kia đột nhiên sinh lòng nhân từ, tha cho hắn một mạng?
Điều đó càng không thể xảy ra. Nếu đã là oán hận, vậy thì chỉ có oán hận mà thôi, đến cả bình tĩnh cũng không làm nổi, lấy đâu ra thông cảm?
Trác Uyên nghĩ mãi vẫn không ra lý do, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, gắng sức chống người ngồi dậy. Nhưng hắn đột nhiên ngây ngẩn cả người.
Vậy mà hắn lại cảm giác được bên phải mình có điểm chống đỡ, chẳng lẽ là...
Cứng đờ quay đầu nhìn sang phải, hai đồng tử Trác Uyên không nhịn được co rụt, tràn đầy vẻ kích động. Chỉ thấy bên phải người hắn, một cánh tay vẫn còn hơi lóe ánh đỏ lọt vào tầm mắt.
Trận luyện thể lần này... Vậy mà lại thành công! Hắn thật thật sự đã biến Kỳ Lân Cước kia thành cánh tay phải của mình, cánh tay Trùng Thiên Kỳ Lân!
Trác Uyên không khỏi hưng phấn đứng dậy, nâng cánh tay phải lên trước mắt quan sát kỹ càng. Cánh tay này trông không khác gì cánh tay bình thường, nhưng hắn chỉ cần hơi động nhẹ ngón tay đã có thể cảm thấy toàn bộ không gian dường như cũng rung động theo.
Uy lực của cánh tay Kỳ Lân này, tuyệt đối không thua quái lực của Cổ Tam Thông!
Có nó, Trác Uyên tự tin rằng khắp Thiên Vũ này sẽ hiếm có ai là đối thủ của hắn! Ngay cả khi đấu một trận với nghĩa tử Cổ Tam Thông, hắn cũng sẽ không thua kém chút nào.
Vừa nghĩ đến đây, vui mừng trong lòng Trác Uyên càng lớn, không nhịn được giẫm mạnh chân xuống, đột nhiên bật lên. Thế nhưng khi hắn vừa tung người bay lên, lại thấy mình đang lăng không đứng trên mây mù.
Trác Uyên không khỏi giật mình, trong lòng hiểu rõ sau khi không còn Lôi Vân Dực, hắn chỉ là một tu giả Đoán Cốt cảnh, hoàn toàn không thể lăng không bay lượn. Thế nhưng bây giờ, hắn lại có thể đứng trên không trung mà không rơi, điều này chỉ có một cách giải thích duy nhất.
Hắn... Đột phá!
Nghĩ tới đây, Trác Uyên vội vàng kiểm tra tu vi của mình lần nữa.
Quả nhiên, sau khi luyện hóa trong trận luyện thể, hắn đã trở thành một cao thủ Thiên Huyền cảnh tầng ba chân chính. Hơn nữa, Long Hồn và Long Khí trong cơ thể cũng đã thật sự hợp lại làm một với hắn, đạt tới trạng thái trọn vẹn tự nhiên.
Trải qua rèn luyện thân thể với Long Khí và có Long Hồn bám vào người, cường độ thân thể hiện tại của hắn đã cao thêm một tầng. Cho dù so với Hoàng Phổ Thanh Thiên trước đây cũng chỉ có hơn chứ không có kém!
Có điều, chuyện này còn chưa phải là chuyện làm Trác Uyên cao hứng nhất. Điều hắn mừng nhất chính là bản mạng Huyết Anh cũng đã cùng hắn đột phá gông cùm của Thiên Huyền cảnh!
Bây giờ, tốc độ của Huyết Anh Thiên Huyền cảnh sẽ đạt đến mức không tưởng tượng nổi, cho dù là Vùng Thần Thức của cường giả Thần Chiếu cảnh cũng không thể nào đuổi kịp!
Trác Uyên đột nhiên híp mắt lại, nghĩ thầm trong đầu.
Vút!
Một tia sáng màu đỏ chợt bay ra từ người hắn, chỉ trong chớp mắt đã lượn một vòng phạm vi trăm dặm quanh núi Hắc Phong rồi bay về.
Ngay tại vị trí trung tâm núi Hắc Phong, vợ chồng Tuyết Thanh Kiến và Cừu Viêm Hải chịu trách nhiệm trông coi bốn cái đại trận cấp năm. Hai người đang ngồi đưa lưng về phía nhau, nhắm mắt tu luyện thì thân thể đồng thời run lên, sửng sốt mở trừng mắt.
"Lão thái bà, mới vừa nãy... Ngươi cảm thấy không?" Lông mày Cừu Viêm Hải run run, thì thào lên tiếng.
Sắc mặt Tuyết Thanh Kiến nghiêm trọng, gật nhẹ đầu, không nhịn được nuốt nước bọt ừng ực một tiếng: "Có... Hình như có thứ gì bay qua, thế nhưng sao ta hoàn toàn không tra xét được? Dường như chỉ nhận thấy bằng trực giác!"
"Ngươi cũng có loại cảm giác này?"
Cừu Viêm Hải không nhịn được hít sâu một hơi, da mặt già nua run rẩy mãnh liệt: "Vậy thì không sai, ta cũng có cảm giác y như vậy! Nhưng chuyện này sao có thể? Trên đời này làm gì có thứ gì bay qua trước mặt chúng ta mà thần trí chúng ta không tra ra chứ? Vừa rồi nếu không phải ngươi và ta sống hơn trăm năm, thân kinh bách chiến, cực kì mẫn cảm với nguy hiểm, chỉ sợ ngay cả chút cảm giác này cũng không có!"
"Đúng vậy, rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Nếu nói là cố ý, vậy sự tồn tại của người này đáng sợ đến mức nào đây? E rằng cả hai người chúng ta cũng khó mà với tới!"
Nghe được lời này, Cừu Viêm Hải cũng thở ra một ngụm trọc khí, nơm nớp lo sợ sờ lên ngực, bất đắc dĩ lắc đầu: "Haiz, chỉ mong người này không có ác ý với Lạc gia..."
Ở một nơi khác, Ma Sách Tứ Quỷ vốn chịu trách nhiệm thủ hộ cho an nguy của Trác Uyên trong rừng Mê Vụ, không cho người không phận sự tới gần.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!