"Không hàng, không hàng, tuyệt không hàng!"
Hai người đúng là kẻ xương cứng, rất cố chấp, bất luận Trác Phàm hoa ngôn xảo ngữ thế nào, đều rất kiên định.
Rốt cục, Trác Phàm trầm mặt xuống, không còn mảy may nụ cười.
"Hai vị, các ngươi đã không biết thời thế như vậy, thì cũng đừng trách tại hạ không khách khí!"
Trác Phàm nhìn về phía Tuyết Thanh Kiến: "Còn ngươi, trên đời này, thực lực mới là Vương đạo. Ngươi thế mà dùng một bộ phận tu vi để bảo trì thanh xuân, theo lão tử, làm vậy chính là tìm đường chết. Nếu là nữ tử thường xuyên xuất đầu lộ diện thì còn có thể hiểu, nhưng ngươi ẩn cư thâm sơn, đẹp cho ai nhìn? Hừ, đạo lý nữ vi duyệt kỷ giả dung, ta há có thể không hiểu, còn không phải cho lão già này nhìn? Có điều, trong mắt của ta, thật sự là lãng phí. . ."
"Cái gì, Thanh Kiến, bà bảo trì thanh xuân, là vì ta à?"