Sưu!
Tiếng xé gió vang lên, lão tam và lão tứ của U Minh Cốc vẫn còn đang hết đỗi kinh ngạc về hai vị trưởng lão Đế Vương Môn trên không trung kia vì sao lại trúng độc, Lôi Vân Dực của Trác Phàm đã đột ngột đâm tới l*иg ngực lão tứ.
Chỉ trong thời gian một chớp mắt, đã bị trực tiếp đâm xuyên qua.
Lão tứ còn chưa kịp phản ứng, chỉ cảm giác ở ngực đau đớn, thân thể không hề có lý do mà hiện lên một cỗ suy yếu, lực sinh mệnh đang không ngừng bị xói mòn.
Bịch một tiếng, ngã xuống!
“Lão tứ!”
Lão tam giật mình, thét to một tiếng, thế nhưng Lôi Vân Dực của Trác Phàm lại đã thẳng tắp đâm về phía lão.
“Úi, lãng phí thời gian ở chỗ này quá lâu rồi, đi giúp Nghiêm lão đã!”
Thở dài, Trác Phàm không xem hai thi thể kia tiếp tục trừng nhau nữa, hắn thu hồi Huyết Anh, sau đó phóng lên không trung. Chỉ sau mấy hơi thở, đã bay đến trên không trung ở phía Bắc cánh rừng.