Không gian yên lặng, trước đây ngự hoa viên luôn không khí tưng bừng, chưa bao giờ trở nên im ắng giống như hôm nay. Ngay cả những chú chim nhỏ líu ríu, cũng cảm nhận được bầu không khí nặng nề, không còn dám kêu nữa.
Vũ Văn Thông cẩn thận liếc nhìn khuôn mặt đầy âm trầm của phụ hoàng mình, tròng mắt chuyển động qua lại, không biết đang suy nghĩ gì.
Tư Mã tiên sinh cau mày, rầu rĩ nói: “Bệ hạ, sự tình đã như vậy, cuối cùng phải thu thập cục diện rối rắm này như thế nào, vẫn là mời bệ hạ định đoạt. Nếu như không được, Lạc gia này phải bỏ qua...”
Hoàng đế khẽ vuốt long tu ( râu của vua), thả bước chân đi qua đi lại trước mặt hai người, giữa hai hàng lông mày nhăn lại nhô lên một cục.
Thật lâu, mới dừng lại bước chân, nhưng trong mắt dĩ nhiên đã bình tĩnh trở lại, thậm chí còn mang theo tia khí sát phạt sắc bén.
“Không, Lạc gia và cả tiểu tử kia, trẫm đều muốn bảo vệ đến cùng!”
Long Cửu chặn lại: “Đúng vậy, huynh nói không sai, nhưng tiểu tử kia ăn năm viên, nếu huynh ăn năm viên...”
“Vậy thì lão phu đã tự bạo!”