Một tháng sau, trong hoàng thành đế đô.
Tiếng chim hót và hương hoa khắp nơi, trong một tòa lương đình ở hậu hoa viên tao nhã, hoàng đế và một lão giả tóc trắng ngồi đối diện với nhau. Nhìn kỹ lại, lão giả chính là vị thường xuyên đánh cờ cùng hoàng đế -Tư Mã tiên sinh.
Giữa họ là một cái bàn đá, phía trên bàn đá bày biện một bộ bàn cờ hắc thiết dày đặc quân cờ đen và trắng. Lúc này, Tư Mã tiên sinh vừa cầm quân cờ đen đi một nước.
Hoàng đế khẽ giơ cờ trắng, do dự trên không trung một lúc lâu, thủy chung vẫn chưa đặt xuống được, không khỏi bật cười lắc đầu: “Tài đánh cờ của Tư Mã tiên sinh thật tinh xảo, trẫm thẹn theo không kịp. Chỉ là tiên sinh có thể bận tâm đến thể diện của trẫm một chút không, cũng đã mười ván, trẫm nhưng một ván cũng không thắng nổi đấy.”
“Ha ha ha... Bệ hạ quá khiêm tốn!”
Tư Mã tiên sinh vuốt chòm râu của mình, bật cười khanh khách: “Lão phu chỉ là chấp nhất tại phương diện này mà thôi, nhưng bệ hạ lại là tại bàn cờ thiên hạ lớn này. Lão phu cũng chỉ tiểu đả tiểu náo( quy mô nhỏ), sao có thể đánh đồng cùng bệ hạ? Bệ hạ thua mười bàn cờ nhỏ, nhưng lại thắng được đại cục của thiên hạ, là lão phu không theo kịp mới đúng!”
Vũ Văn Thông giật mình run rẩy, vội vàng xoay người quỳ xuống, gào qua phía hoàng đế: “Phụ hoàng, lần này xảy ra đại sự rồi, sự tình vô cùng lớn ạ!”
“Hừ, sự tình vô cùng lớn cái gì, chẳng lẽ trời còn có thể sập hay sao?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!