A!
Độc Thủ Dược Vương rú thảm tận mây xanh, giống như là ác quỷ bên trong Cửu U đang bị nhận hết ngàn đao băm thây, đang kêu gào vô tận. Nhưng mà cũng may mắn nơi đây hoang vu không có người ở. Nếu không thì đêm hôm khuya khoắt đi qua đây chắc là sẽ bị dọa đến ba hồn bảy vía đều bị chạy mất.
Trác Phàm cứ như vậy ngồi lẳng lặng trên một tảng đá lớn, lạnh lùng nhìn hắn, trên mặt không hề có biểu tình gì.
Đột nhiên Độc Thủ Dược Vương thực sự chịu không được nữa, mạnh mẽ cắn răng một cái, nguyên lực toàn thân lập tức đại phóng, đúng là muốn tự bạo thân thể.
Thế mà khí thế của hắn vừa mới gia tăng mãnh liệt, Trác Phàm lại lầm nữa biến đổi thủ hạ ấn quyết làm cho trên dưới tooàn thân hắn không thể cư động. Ngay cả nguyên lực trong cơ thể cũng không thể điều động, cái khí thế bàng bạc kia cũng nhất thười tiêu tán vào hư vô.
“Ha ha ha... suýt chút nữa ta quên mất không nói cho ngươi biết. Khi Huyết Tằm nhập thể, trên dưới toàn thân của ngươi đều do ta khống chế. Muốn tự sát sao? Không được ta cho phép thì khả năng này dường như là không thể!”
“Ngươi hỏi cái này làm gì?” Độc Thủ Dược Vương chau mày, nghi ngờ hỏi.
Trác Phàm cười khẽ một tiếng, nhún vai nói: “Không có gì, chỉ là nếu sau này chúng ta trở thành người một nhà thì gặp những người này ta cũng có thể thủ hạ lưu tình, giữ lại cho ngươi chút mặt mũi!”