Chúng ta đuổi cũng không kịp…”
“Cái gì, hắn đi?”
Nhướn mi lắc đầu một cái, Sở Khuynh Thành không đợi Đổng Thiên Bá nói hết lời liền sợ hãi kêu lên, trong mắt tràn đầy nghi hoặc. Nam nhân này không cùng nàng dặn dò một tiếng mà cứ như vậy liền rời đi. Làm sao có thể như vậy?
“Oa… Khuynh Thành tỷ, phu quân hắn không cần chúng ta!”
Lúc này, Tiếu Đan Đan rốt cuộc không thể chịu được nữa, khóc to thành tiếng. Sở Khuynh Thành không khỏi sững sờ còn chưa kịp phản ứng, Mẫu Đơn lâu chủ đã đem đồ đệ bảo bối ôm vào lòng, cực kỳ an ủi nói: “Đan Đan, mau nói với sư phụ. Tiểu tử kia làm gì ngươi rồi?”
Sau khi nức nở hai tiếng, Tiếu Đan Đan xuất ra giới chỉ Trác Phàm đã dặn, đưa cho Sở Khuynh Thành mang theo tiếng nức nở nói: “Khuynh Thành tỷ, hắn nói ân tình tặng thuốc hắn đã trả. Sau này cũng chúng ta không có quan hệ gì nữa.”
Mọi ngưười lần nữa kinh hãi, vẻ mặt mong chờ nhìn về phía bình thuốc kia.
Ai cũng biết, sỏ dĩ Dược Vương Điện có thể chấn nhϊếp các thế gia còn lại là bởi vì đọc của bọn họ không ai có thể giải được, chỉ có chính bọn họ mới có giải dược. Thế nhưng không ngờ rằng, bên trong bình nhỏ lại có 17 khoả giải dược có thể giải trừ Thất Thải Vân La Chưởng?