“Chúc mừng Trác đại sư thân thể khôi phục, tu vi nâng cao một bước!”
Lưu Nhất Chân lập tức tiến lên ôm quyền cười nói.
Nhẹ nhàng liếc nhìn hắn một cái, Trác Phàm thản nhiên nói: “Không cần nói nhiều, có việc gì cứ nói thẳng.”
Lưu Nhất Chân lập lờ cười một chút mặt mũi không khỏi cứng đờ, lúng túng nói: “Trác đại sư quả nhiên là kỳ nhân. Tâm sự của lão phu thật sự là không thể lọt qua mắt người chút nào.”
“Hừ, đó là vời vì lão tử đây tuyệt đối không tin, có người sẽ không có bất kỳ mục đích gì mà cho người khác đồ miễn phí!
Trong thiên hạ này không hề có chuyện bánh từ trên trời rơi xuống. Ngươi chịu bỏ ra một khoả linh đan lục phẩm việc này chắc chắn không nhỏ.”
Sở Khuynh Thành kinh hô một tiếng, mang theo vẻ mặt vui mừng xông về phía trước. Mọi người liếc nhìn nhau, tất cả cũng theo phía sao.
Thế mà đợi chiếc xe ngựa kia dừng lại, từ trên đi xuống chỉ có ba người là Đổng Thiên Bá, Đổng Hiểu Uyển cùng một người đang khóc sướt mướt hình như là Tiếu Đan Đan.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!