Đổng Thiên Bá vừa nhìn thấy người đến là Tiếu Đan Đan của Hoa Vũ Lâu, không khỏi bị doạ đến lùi lại hai bước, kiếm cầm trên tay càng run mạnh hơn. Hắn không phải là sợ nang mà sợ chính là thế lực của Hoa Vũ Lâu phía sau lưng nàng.
“Lui ra!”
Thế mà Trác Phàm lại nhướng mày,quát lạnh một tiếng.
Tiếu Đan Đan khẽ giật mình, không khỏi nghi ngờ quay đầu lại nhìn, bắt gặp đôi mắt lạnh lùng của Trác Phàm, bất giác vội vàng nói: “Phu quân, tên tiểu tử vong ân phụ nghĩa này sẽ làm thương tổn ngươi.”
“Ta nói lui ra. Không nghe rõ sao?”
Trác Phàm một lần nữa lớn tiếng quát lên. Tiếu Đan Đan không khỏi bị doạ cho run lên nhưng cũng không dám phản bác rụt rè đứng ở một bên.
Bỗng nhiên lỗ tai Trác Phàm cử động, lại bỗng nhiên mở mắt ra, quát lớn: “Chờ chút, có người đến.”
Mọi người giật mình, cùng nhau nhìn bốn phía, tìm kiếm bóng người. Trác Phàm vội vàng đem Huyết Anh thu vào trong thể nội, trong mắt loé lên một tia ngưng trọng.