Mười ngày sau, Trác Phàm mang hai người Lôi Vũ Đình bí mật lẻn về tiểu viện.
Trước khi đi, Lôi Vũ Đình đã nghe lời Trác Phàm, ổn định những sơn tặc Hắc Phong Sơn trong thành, bằng không chỉ sợ bọn họ sớm đã động thủ. Mà bọn họ chậm chạp không thấy động tĩnh, U Minh Cốc cũng không dám hành động tùy tiện.
Trở lại tiểu viện, đều không thấy Long Quỳ và Long Kiệt, Trác Phàm đành phải để thủ vệ chuẩn bị cho lão nhân kia một gian phòng, sau đó thì đi tìm Lạc Vân Thường.
Một phút sau, trong một gian phòng nhỏ, Tiểu Thúy hét toáng lên, cửa phòng đột nhiên mở ra. Tiểu Thúy dưng dưng chạy đến bên người Lôi Vũ Đình, "Tiểu thư."
Lôi Vũ Đình lau khô nước mắt cho nàng, sờ sờ cái mũi nhỏ nhắn xinh xắn, cười nói: "Nha đầu ngốc, bọn họ không làm khó ngươi chứ?"
Tiểu Thúy kích lắc đầu, động nói: "Tiểu thư yên tâm, người Lạc gia trừ cái tên quản gia họ Trác xấu xa kia, người khác đều rất tốt."
"Khụ khụ khụ. . . Tiểu nha đầu, nói người xấu thì cũng không nên nói trước mặt người ta vậy chứ, cẩn thận lão tử làm thịt ngươi."
Lạc Vân Hải rất đồng cảm lên tiếng: "Tiểu nha đầu, ngươi xong đời rồi. Trác đại ca thích đánh mông người nhất, ngươi dám đắc tội huynh ấy, cẩn thận cái mông ngươi."
Nghe vậy, Tiểu Thúy không khỏi giật mình, vội vàng tránh sau lưng Lôi Vũ Đình.
Trác Phàm bất đắc dĩ trợn trừng mắt, chẳng lẽ trong mắt hắn tiểu tử này, mình chính là hung thần ác sát như vậy? Lạc Vân Thường cùng Bàng thống lĩnh liếc nhau, đều cười ra tiếng, nhưng ánh mắt lại đầy sự ấm áp.
Trác Phàm luôn luôn làm theo ý mình, ấn tượng lần đầu của người khác đối với hắn tuyệt đối không tốt, thậm chí là vô cùng ác liệt. Hai người bọn họ lúc đầu cũng thế, không có hảo cảm với Trác Phàm. Nhưng quen dần mới phát hiện Trác Phàm mới là người mà bọn họ có thể dựa vào.
"Ngươi chính là. . . Vân Thường?" Bỗng nhiên, một giọng nói kích động vang lên, mọi người nhìn về phía nơi phát ra tiếng, thấy một lão giả sau lưng Lôi Vũ Đình, đang kích động nhìn về phía Lạc Vân Thường, ngay sau đó, hắn nhìn về phía Lạc Vân Hải: "Như vậy ngươi. . . là Vân Hải?"
"Ông trời phù hộ, hai đứa con của Chấn Nam huynh đều bình yên vô sự!"
"Tiền bối, không biết ngài là. . ." Lạc Vân Thường nghi ngờ nói.
Sau khi Trác Phàm trở về, hắn chỉ vội vàng mang nàng đến gặp vị sơn chủ Hắc Phong Sơn này, muốn hiểu rõ quan hệ giữa Hắc Phong Sơn và Lạc gia, tại sao lại đồng thời bị U Minh Cốc để mắt tới, nên chưa kịp nói rõ điều gì
Trác Phàm vội vàng giới thiệu: "Vị này là sơn chủ Hắc Phong Sơn, cũng chính là thủ lĩnh đám sơn tặc đã hủy diệt Quy Vân Trang."
Nghe vậy, Lạc Vân Thường giật mình, sắc mặt dần dần âm trầm xuống, trên khuôn mặt trầm tĩnh đoan trang lần thứ nhất hiện ra sát ý nồng đậm, nguyên lực toàn thân cũng không ngăn được mà bùng phát ra.
Lôi Vũ Đình thấy thế, vội vàng bảo hộ trước nghĩa phụ, sợ vị đại tiểu thư này ra tay giết nghĩa phụ.
Lão nhân lại kéo Lôi Vũ Đình ra, hai mắt đẫm lệ tiến lên phía trước, bịch một tiếng, quỳ gối trước mặt Lạc Vân Thường, nhắm mắt lại nói: "Vân Thường, thảm kịch của Lạc gia đều do ta, ngươi cứ giết lão phu đi."
"Nghĩa phụ!"
"Sơn chủ!" Lôi Vũ Đình cùng Tiểu Thúy hô lên, nhưng lão nhân kia lại khoát khoát tay, lẩm bẩm nói: "Đây là ta nợ Lạc gia, các ngươi không được phép nhúng tay vào."
Lạc Vân Thường giật mình, nhìn lão nhân tay chân bất tiện, cả một bụng nộ khí rốt cuộc không phát ra được.
Trác Phàm vỗ vỗ vai nàng nói: "Lão nhân này đã sớm bị Dương Minh khống chế, không thể động đậy cũng không thể nói chuyện, bây giờ mới khôi phục được đôi chút, chuyện tập kích Lạc gia không có quan hệ gì với hắn!"
"Vậy sao ngươi không nói sớm?" Lạc Vân Thường u oán nhìn Trác Phàm, trách hắn làm cho mình suýt nữa đã giết lầm người tốt.
Trác Phàm thản nhiên nói: "Nhưng mà lão nhân này mắt mờ, dẫn sói vào nhà, mới đưa đến bi kịch của Lạc gia. Cho nên ngươi giết hắn báo thù cũng là chuyện đương nhiên thôi."
Lạc Vân Thường trợn mắt, logic của Trác Phàm luôn luôn khiến nàng khó mà tiếp nhận.
Tuy hắn nói cũng lý, nhưng nguyên nhân quy tội lại quá gượng ép, nàng cũng không phải loại người giận chó đánh mèo, huống chi, nghe lời vừa rồi của lão nhân này, dường như lão còn có quan hệ với phụ thân.
Nàng vội vàng đỡ hắn lên nói: "Tiền bối, ngài cũng là người bị hại, không thể trách ngài."
"Không, ta cùng Chấn Nam huynh kết bái huynh đệ, nhưng Lạc gia lại bởi vì ta mà vong, lão phu có lỗi với hắn." Lão nhân thống khổ kêu lên.
Lạc Vân Thường nghe vậy thì giật mình, nhìn Lạc Vân Hải, thấy hắn cũng mê mang lắc đầu, mới khẩn cấp hỏi: "Tiền bối, vì sao ta chưa từng nghe phụ thân nhắc đến ngài vậy?"
Lão nhân thở sâu một hơi, bình phục lại tâm tình kích động, chậm rãi nói: "Lạc gia là danh môn vọng tộc, lão phu lại xuất thân sơn tặc, làm sao dám trèo cao. Chỉ là ta và phụ thân ngươi mới quen đã thân, liền kết bái huynh đệ, nhưng sợ ảnh hưởng thanh danh Lạc gia, chúng ta chỉ dám âm thầm qua lại. Huống hồ, Lôi gia ta có tổ huấn, không được là địch với hai nhà Lạc, Thái."
"A?" Đột nhiên, Lạc Vân Hải kêu lên, lẩm bẩm nói: "Trước kia phụ thân cũng nói cho ta biết, dù cho có xảy ra chuyện gì, cũng phải cùng tồn vong với hai nhà Lôi, Thái. Thái gia thì ta biết, vậy Lôi gia chính là lão tiền bối?"
Lạc Vân Thường sững sờ, nhìn về phía Lạc Vân Hải: "Sao phụ thân chưa từng nói với ta?"
Lạc Vân Hải cao ngạo ngẩng đầu, cười hắc hắc nói: "Phụ thân nói, đây là bí mật của nam nhân, không được nói cho nữ nhân, càng đừng nói cho ngoại nhân."
Trác Phàm lại nhíu mày, lẩm bẩm nói: "Chẳng lẽ. . . tổ huấn này của hai nhà Lôi, Lạc chỉ truyền cho gia chủ?"
"Không sai, tổ huấn này đúng thật là chỉ truyền lại cho gia chủ, chỉ là lão phu dưới gối không con, nên chưa thể truyền đi. Huống hồ, lão phu đã giao hảo với Chấn Nam huynh, sao lại thương tổn Lạc gia?"
Nghĩ đến đây, Lạc gia bởi vì hắn mà chết, lão nhân lại xấu hổ lắc đầu.
"Lão đầu, Lôi gia các ngươi có Vũ kỹ gia truyền hay không?" Trác Phàm đột nhiên hỏi.
Lão nhân gật đầu nói: "Lôi gia ta có võ kỹ Linh giai cấp thấp, Kinh Lôi Chỉ, bởi vì dưới gối không con, cho nên ta truyền cho Đình nhi. Đáng tiếc, ngọc giản ghi lại Vũ kỹ đã bị tên súc sinh Dương Minh kia cướp đi."
Trác Phàm vỗ tay, dường như đã nghĩ đến điều gì đó: "Thế thì đúng rồi."
Rồi hắn chạy ra ngoài cửa, còn nói vọng lại: "Ở lại đây đợi ta."
Tất cả mọi người liếc nhìn nhau, không biết hắn lại muốn làm gì. . .
Tiềm Long Các, vẫn là hai tên thủ vệ đó, Trác Phàm đi thẳng vào bên trong, không người nào dám xuất thủ ngăn cản.
"Cửu Ca!" Trác Phàm vừa đi vừa hô, tìm kiếm Long Cửu.
Lúc này, hắn thấy một cái cửa lớn đóng chặt, hai người thủ vệ lại chính là Long Quỳ và Long Kiệt, liền hiểu Long Cửu nhất định đang ở trong kia, thế là vội vàng chạy lên trước, lớn tiếng hô lên: "Cửu Ca!"
Xuỵt! Long Quỳ vội vã giơ ngón tay lên ra hiệu, tức giận nói: "Im miệng, hôm nay Cửu thúc không tiếp khách, ngươi mau cút đi."
"Hừ, ta không phải khách nhân, ta có chuyện quan trọng cần nói với Long Cửu, tránh ra." Trác Phàm vung tay lên, muốn mạnh mẽ xông vào, nhưng vẫn bị Long Quỳ và Long Kiệt hợp lực cản lại.
"Ngươi có thể có chuyện quan trọng gì chứ? Đừng tưởng rằng Cửu thúc coi trọng ngươi, thì ngươi được đà lấn tới! Nơi này là Tiềm Long Các, không cho phép ngươi làm càn." Long Quỳ trừng mắt Trác Phàm, hai chân như cây đinh đâm chặt trên mặt đất.
"Trác huynh, hôm nay Cửu thúc không thể gặp ngươi, ngươi về đi." Long Kiệt cũng kiên định nói.
Thấy thế, Trác Phàm biết mạnh mẽ xông tới cũng vô dụng, bèn cười dảk nói: "Tiểu nha đầu, ngươi biết mấy ngày nay ta đi đâu không?"
"Hừ, đám nam nhân các ngươi có thể đi đâu? Lần trước ôm về hai người, lần này chắc cũng chết trong lòng nữ nhân nào đó." Long Quỳ trợn mắt, cười nhạo nói.
Trác Phàm mỉm cười: "Ha ha ha. . . Ta cũng muốn vậy lắm, nhưng mà ta lại không được thanh nhàn như Long tiểu thư. Nói thật, ta đi thăm dò động tĩnh của U Minh Cốc. Rất nhanh thôi, bọn họ sẽ đến đánh bất ngờ Tiềm Long Các, đến lúc đấy thì đừng có trách ta không nhắc nhở các ngươi!"
"Hừ, khoác lác, hành tung của U Minh Cốc có thể bị ngươi biết sao, trừ phi bò biết bay." Long Quỳ bĩu môi, khinh thường nói.
Trác Phàm thản nhiên lắc đầu, giả bộ quay người, trước khi đi vẫn lớn tiếng nói: "Thay ta chuyển cáo Cửu thúc, nói là ta đưa Lạc gia đi tránh nạn đây, tránh việc đến lúc đó các ngươi bị U Minh Cốc toàn diệt lại liên lụy đến chúng ta."
Nói xong, Trác Phàm sải bước đi về.
Long Quỳ nghe thế thì muốn mắng to. Chúng ta đối xử với ngươi không tệ, ngươi lại qua sông đoạn cầu như thế, trước khi đi còn nguyền rủa chúng ta?
Nhưng nàng còn chưa mắng ra tiếng, cửa phòng đã cọt kẹt mở ra, bên trong truyền đến giọng nói già nua của Long Cửu: "Mời Trác huynh đệ vào đây!"
Long Quỳ và Long Kiệt giật mình, rồi vội khom lưng cung kính nói: "Vâng!"
Nhưng bọn họ còn chưa đứng dậy, Trác Phàm đã nhanh như chớp chạy qua bọn họ: "Không cần mời, ta tự vào, hắc hắc hắc. . ."
Nhìn Trác Phàm dương dương đắc ý, Long Quỳ ngoác miệng ra thở phì phò: "Tiểu tử này có gì giỏi giang chứ, không phải chỉ là ngũ cấp Trận Sư sao, Cửu thúc cần gì phải coi trọng hắn như vậy."
Long Kiệt chỉ biết cười khổ, không được ăn nho thì chê nho chua, nếu mà Long đại tiểu thư trở thành ngũ cấp Trận Sư, Cửu thúc không chỉ coi trọng ngươi đâu, mà nâng ngươi lên tận trời cũng có thể đấy. . .
Bên kia, không để ý Long Quỳ ngày càng sâu sắc bất mãn với mình, Trác Phàm thản nhiên đi vào trong. Căn phòng này rất to lớn, chỉ hành lang thôi đã cần đi mất 5, 6 phút đồng hồ. Lúc có ánh sáng, mới thấy Long Cửu đang ngồi trên một cái ghế lớn, cười tủm tỉm nhìn mình, sau lưng hắn cũng có hai cái ghế, chỉ là ghế lại đưa lưng về phía hắn, Trác Phàm chỉ có thể nhìn thấy thành ghế cao lớn.
"Ha ha ha. . . Trác huynh đệ, ngươi tìm lão phu lại có chuyện gì?" Mới vừa đến, Long Cửu liền cười nói, nhưng rất nhanh, nụ cười kia biến đổi, dần trở nên âm trầm: "Nhưng lão phu phải nhắc nhở ngươi, hôm nay nếu ngươi nói mấy chuyện vặt vãnh, lão phu sẽ không tha cho ngươi."
Trác Phàm cười nói: "Cao thủ U Minh Cốc đã tới, muốn đánh bất ngờ nơi này, đây xem như là chuyện nhỏ hay lớn?"
Long Cửu còn chưa lên tiếng, thì một giọng nói khác đã vang lên từ phía sau hắn: "Nếu là sự thật, đương nhiên là đại sự!". Ngay sau đó hai cái ghế chậm rãi chuyển động, hai cỗ khí thế càng thêm đáng sợ hơn Long Cửu đột nhiên phát ra, đè xuống Trác Phàm, làm cho hắn buộc phải lui về sau hơn mười bước.
Mồ hôi lạnh bắt đầu hắn chảy xuống từ trên khuôn mặt đang chấn kinh. . .