Hô!
Đột nhiên, tiếng kêu thảm thiết của Trác Phàm ngừng lại. Trong lòng mọi người giật mình, thân thể ngăn không được mà run lên, riêng Sở Khuynh Thành, nghĩ là Trác Phàm đã mất mạng, hai hàng lệ nóng hổi không khỏi chảy xuống.
Thế mà, khi mọi người quay đầu nhìn qua, lại thình lình phát hiện, khí tức của Trác Phàm vẫn còn, mà ở trung tâm trán của hắn, phát ra một đám kỳ dị Thanh Viêm.
Dưới sự bao phủ của Thanh Viêm đó, Trác Phàm biểu lộ dần dần bình tĩnh trở lại, tuy nhiên vẫn y nguyên bị cái sóng âm kia ép tới không thể đứng thẳng dậy, nhưng đã không còn đau đầu như muốn nứt ra nữa.
"Cái đó là. . ."
Tạ Thiên Dương giật mình, không khỏi kêu thành tiếng, "Ta nhớ rồi, lúc chiến đấu cùng U Quỷ Thất, cái Thanh Viêm kia cũng xuất hiện qua, nó có thể bảo hộ nguyên thần của hắn."
Mặc dù bây giờ Trác Phàm nhắm hai mắt, đứng im bất động, nhưng ai biết được hắn còn có cái quỷ kế gì không? Hay lại như lúc trước, đột nhiên xông lại, suýt chút nữa thì lấy mạng hắn.
Lúc này Hoàng Phủ Thanh Vân nhớ tới sự tình vừa nãy, vẫn là ngăn không được mồ hôi lạnh ứa ra, bước đi tiến về chỗ Trác Phàm càng thêm chú ý cẩn thận.