Phốc! Trong ánh mắt sợ hãi kinh khủng của hộ vệ kia, Trác Phàm vỗ một chưởng lên trên đỉnh đầu hắn, bắt đầu vận chuyển công pháp.
Từng đạo khí lưu màu đen sinh ra từ trong tay hắn, như một con tiểu trùng vặn vẹo bàn chui vào thể nội người hộ vệ, hắc khí này vừa mới nhập thể, sắc mặt hộ vệ lập tức đại biến.
Thần sắc hắn thống khổ vặn vẹo, bời vì mất máu quá nhiều mà gương mặt trắng bệch, còn đang dần dần biến thành đen. Không lâu sau, cả người hộ vệ đã hóa thành một đám than đen, trong đêm tối, không nhìn kỹ sẽ không thấy rõ hắn.
Trác Phàm nở nụ cười hưng phấn ít gặp. Thiên Ma Đại Hóa Quyết tuy có thể hóa tu vi của người khác thành công lực của mình, nhưng nguyên lực mà người khác vất vả tu luyện lại có thể dễ dàng bị đoạt như thế? Dù đoạt đựo, chỉ sợ cũng sẽ bài xích bản thân, vì căn cơ tu luyện sau này được vững chắc, nhất định phải cẩn thận vấn đề này. Cho nên Trác Phàm ma hóa nguyên lực của hắn trước, rồi mới có thể triệt để hấp thu.
Trác Phàm hít sâu một hơi, bình phục lại tâm tình kích động, bàn tay xiết chặt, những khí lưu màu đen đó bắt đầu chảy từ trên thân hộ vệ, trở về trong cơ thể hắn, thân thể tên hộ vệ màu đen cũng cấp tốc biến thành khô quắt.
Nửa canh giờ sau, Trác Phàm thu tay, khoanh chân trên mặt đất, vận công luyện hóa nguyên lực mới được.
Hộ vệ thuận thế ngã xuống đất, đùng một tiếng trở thành bột mịn. Giống như là cổ thi chết ngàn năm, phiêu tán trong không khí.
Thiên Ma Đại Hóa Quyết chẳng những có thể đoạt công lực, đến cả tinh hoa sinh mệnh của người khác cũng bị hút sạch.
Khí lưu màu đen cường đại như hồng thủy lao nhanh tán loạn trong thể nội, Trác Phàm vội vàng bình tĩnh lại tâm thần, vận chuyển công pháp, dẫn cỗ lực lượng này đến gân mạch, không ngừng cọ rửa hàng rào gân mạch, gân mạch dần dần được mở rộng.
Toàn bộ công lực Tụ Khí cảnh thoáng cái rót vào một thân thể chưa từng tu luyện qua, cảm giác đau đớn như tê liệt gân mạch khiến cho hắn toát mồ hôi.
Nhưng hắn cố nén, bởi vì hắn biết, lực lượng cường đại như vậy rèn luyện sẽ giúp hắn tạo ra một cơ sở vững chắc không người nào sánh bằn. Có căn cơ như vậy, sau này hắn tu luyện mới có thể làm ít công to.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, một canh giờ, hai canh giờ, Trác Phàm cắn răng như sắp nát cả hàm, mồ hôi trên đầu chảy xuống như thác nước. . .
Lại qua ba canh giờ, Trác Phàm mới bắt đầu buông lỏng người, những khí lưu màu đen đó được vận chuyển trong cơ thể hắn mấy trăm vòng rồi trở lại trong đan điền, hóa thành một hồ nước màu đen tĩnh lặng, không còn cuồng bạo như lúc trước.
Trác Phàm chậm rãi mở hai mắt, thở ra một hơi, lúc này, tầng mây nơi chân trời đã bắt đầu phát ra bạch quang, đám dã thú qua một đêm ăn no nê cũng bắt đầu rút về sâu trong rừng rậm.
"Ha ha ha, không ngờ luyện hóa công lực tu giả Tụ Khí nhị trọng lại mất tới một đêm." Trác Phàm bật cười lắc đầu, rồi bắt đầu kiểm tra thân thể.
Đoàng một tiếng, một tảng đá lớn dưới một quyền gầy yếu của Trác Phàm liền bị đánh vỡ nát. Trác Phàm hài lòng gật đầu, thân thể hắn được nguyên lực của vỗ giả Tụ Khí cảnh rèn luyện, được cải thiện cực lớn, chỉ tính cường độ thân thể, đã không kém Tụ Khí cảnh chút nào.
Tiếp đó, hắn kiểm tra tu vi. Khi kiểm tra xong, đến cả chính hắn cũng giật mình.
Tu vi của hắn vậy mà xông thẳng tới trúc cơ năm tầng, mà lại nguyên khí tồn trữ trong thể nội không phải Trúc Cơ cảnh, mà cũng là nguyên lực Tụ Khí cảnh.
"Khá lắm, Thiên Ma Đại Hóa Quyết quả nhiên thần kỳ." Trác Phàm không khỏi tặc lưỡi, lòng cũng mừng thầm.
Nói chung, muốn tu luyện tới trúc cơ tầng năm từ một người thường, dù là những thiên tài trong Thánh Vực, cũng phải mất một năm nửa năm mới được. Thế nhưng hắn chỉ cần một đêm, đã đạt được thành quả mà người thường phải hai ba năm mới có được.
"Xem ra không cần bao lâu, ta sẽ có thể trở lại Thánh Vực, hắc hắc hắc. . ." Trác Phàm cười âm hiểm nói.
Đang lúc hắn tưởng tượng cảnh tượng kia, thì từng tiếng la giết bất chợt truyền vào trong tai hắn. Trác Phàm nhướn mày, nhìn về phương hướng đó, cẩn thận từng li từng tí đi tới nơi đó. Hắn rất rõ ràng, tuy bây giờ hắn đã có 5 thành công lực trúc cơ, nhưng chút đạo hạnh ấy còn chưa đủ để sử dụng một số vũ kỹ đơn giản nhất, gặp phải cao thủ sẽ không có lực đánh trả. Cho nên làm việc gì cũng cẩn thận cho thỏa đáng. Dù sao, bây giờ hắn đã không phải là Ma Hoàng quát tháo phong vân năm đó.
Giống một con mèo hoang, hắn cẩn thận đến bên một bụi cỏ, chậm rãi đẩy cỏ dại, nhìn ra ngoài, nơi đó, đang có hai đám nhân mã giằng co với nhau.
Một đám mười mấy người đang vây quanh mấy người, mấy người bị vây kia hẳn là hộ vệ Lạc gia, lại giữa bọn họ là một thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi và tiểu nam hài năm sáu tuổi. Một đám người xung quanh đều mặc một bộ đồ đen, được một lão đầu dẫn đội. Mà lão đầu kia, Trác Phàm nhìn cũng rất quen mặt. Suy nghĩ kỹ, hắn mới nhớ, lão đầu kia chính là quản gia Lạc gia, Tôn quản gia. Mà một nam một nữ được bọn hộ vệ vây quanh thì là thiếu gia Lạc gia, Lạc Vân Hải và tiểu thư Lạc Vân Thường.
"Hừ, khó trách Lạc gia canh phòng nghiêm ngặt vẫn bị sơn tặc Hắc Phong Sơn công phá, thì ra là có nội gián." Trác Phàm thầm cười lạnh một tiếng, lại nghĩ tới thằng đồ đệ Triệu thành, hắn không khỏi nắm chặt song quyền. Kiếp trước hắn bị người đệ tử thân nhất bán đứng, kiếp này người mà hắn sở đoạt thân thể cũng là bởi vì nguyên nhân này mà chết, điều này không khỏi làm hắn sinh ra cảm giác đồng bệnh tương liên.
Nhưng rất nhanh, hắn liền lắc đầu, thầm than một tiếng, rồi quay đầu rời đi. Lấy thực lực bây giờ của hắn, hắn không giúp được bất kỳ kẻ nào. Huống hồ hắn với Lạc gia cũng không có quan hệ gì, tội gì vì bọn họ mà phải bán mạng.
Thế mà, hắn mới đi được vài bước, trái tim của hắn lại đột nhiên cảm thấy đau xót, còn khó bước được thêm bước nữ.