Lâm Tử Thiên ưỡn ngực ra vẻ tài giỏi, nghĩ đến giờ khắc này, tất cả ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người ông ta, khiến ông ta thấy rất tự hào.
Nhưng ông ta chẳng biết rằng tất cả ánh mắt của mọi người đều toàn là hoài nghi ngờ vực.
“Ngũ trưởng lão, nếu Lâm trưởng lão đã nguyện ý xung phong, vậy thì chúng ta hãy nhận phần nhân tình này của ông ấy, ngày sau lại báo đáp.” Ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Vân khẽ híp lại, không biết trong đầu nghĩ đến chuyện gì mà thật sự đáp ứng Lâm Tử Thiên nói khoác không biết ngượng, nói với ngũ trưởng lão một câu như thế.
Lâm Tử Thiên không nhịn được vui vẻ, liên tục khoát tay với Hoàng Phủ Thanh Vân, khiêm tốn nói: “Không dám, không dám, đây là việc lão phu phải làm. Có thể góp sức vì nhị công tử lão đã cô cùng vinh hạnh, nào dám nhạn báo đáp?”
Được Hoàng Phủ Thanh Vân vừa ý, chứng minh rằng ông ta đã đưọc vị nhị công tử này coi trọng, cũng coi như thay Khoái Hoạt Lâm ôm được bắp đùi Đế Vương Môn, Lâm Tử Thiên thầm vui vẻ một trận.
“Nhưng, nhị công tử...”
Ngũ trưởng lão quýnh lên, trên mặt lộ vẻ căm ghét. Nhưng khi lão ta nhìn thấy sắc mặt Hoàng Phủ Thanh Vân thì trong nháy mắt liền hiểu ra.
Ngũ trưởng lão U Minh Cốc hơi sững sờ, khó hiểu nói: “Nhị công tử, dù chúng ta đi, cũng cứu không được hắn.”
“Đần độn, cứu hắn làm gì? Coi như hắn dễ bị gϊếŧ, nhưng tốt xấu gì cũng là cao thủ Thiên Huyền, cho dù chết cũng có thể kéo chậm tốc độ của tiểu tử kia một chút, chúng ta vừa vặn bắt kịp!”