Òanh!
Tiếng nổ lớn rung động cả trời đất, vang vọng bên tai mọi người khiến màng nhĩ bị chấn động đến đau nhức. Hỏa quang lóa mắt, chói vào khiến mọi người không mở mắt ra được.
Chờ ánh sáng tản đi, chín con cự long tách ra lần nữa, nhưng dược liệu trên không trung đã không thấy đâu.
Nhung chỉ cần mọi người nhìn cẩn thận thì sẽ có thể thấy được, chín hỏa long đã có một chút biến hóa so với trước đây. Rõ ràng, ở bên trong những thân mình hỏa long do Thanh Viêm tạo thành, có một sợi huyết mạch đặc biệt rõ nét chảy xuyên qua toàn thân nó.
Nhưng thay vì nói là huyết mạch, mọi người đã sớm nhận ra đó chính là những dược dịch được luyện hóa ra từ đống dược liệu kia.
Nhìn chín con hỏa long trên không trung, Tiểu Nhã không khỏi chắc lưỡi một cái, đặt ra câu hỏi.
Trác Phàm hơi gật đầu, khóe miệng nhếch lên một đường cong vô cùng tự tin: “Phú Linh vốn chính là đem linh tính của thiên địa giao phó trong đan dược, thiên địa linh hỏa là một trong những nơi phát ra linh tính, nhưng lại không phải toàn bộ. Thật ra núi non sông suối, đất đai bầu trời đều có linh tính. Linh thể bên trong Thiên địa linh hỏa, cũng bất quá là linh thể của đất đai trải qua ngàn vạn năm tích lũy hiển hiện ra mà thôi. Chỉ cần có thể dẫn chúng ra, liền có thể Phú Linh.”