Trác Phàm thản nhiên trở lại trong tiểu viện, thủ vệ Tiềm Long các thấy vậy, đầu tiên là sững sờ, bởi vì vị Trác quản gia này đã hơn mười ngày không thấy bóng dáng, ngay sau đó liền nở nụ cười kiểu nam nhân nào cũng hiểu :3.
Có người còn lớn tiếng trêu chọc: "Trác quản gia, tối hôm qua vất vả rồi :3!"
Long Quỳ lại đúng lúc đi qua, thấy Trác Phàm, lại nhìn hai nữ nhân trang điểm lộng lẫy trên tay hắn, nàng cau mày, nhìn hắn với ánh mắt khinh bỉ, ngay sau đó nhanh chân rời đi, giống như chưa bao giờ quen hắn, miệng còn lẩm bẩm: "Nam nhân thằng nào cũng vậy."
Biết bọn họ đều hiểu lầm mình, nhưng Trác Phàm không quan tâm, ôm hai nữ nhân tiến vào phòng, ném mạnh các nàng xuống đất, đóng cửa phòng lại, tiện tay kéo cái cầm ra ngồi.
"Ai u!" Tiểu Thúy bị ngã trên mặt đất, đau đớn giật mình tỉnh lại, xoa xoa hai mắt nhập nhèm, ngắm nhìn bốn phía, mơ hồi nói: "Đây là nơi nào?" Ngay sau đó, nàng nhìn thấy nữ tử áo đen, mới sợ hãi kêu lên: "Tiểu thư, người sao rồi?"
Nữ tử áo đen vẫn không thể động đậy, thân thể lồi lõm hoàn toàn hiện ra trước mặt Trác Phàm. Trác Phàm cười răm một tiếng, hơi động ngón tay, nữ tử liền được khôi phục tự do. Nàng lập tức nhảy lên, đưa tay lướt nhanh xuống chân, trong tay liền xuất hiện một thanh chủy thủ, đâm về phía cổ Trác Phàm.
C-K-Í-T..T...T một tiếng, dao găm cách cổ Trác Phàm một cm thì dừng lại, nữ tử lại lần nữa không thể động đậy.
Trác Phàm xùy cười, đầy tán thưởng gật đầu: "Thân thủ tốt, nhưng trước mặt ta thì lại vô dụng. Ta mời hai vị đến chỉ là muốn hỏi mấy vấn đề, tuyệt không có ác ý. Chỉ cần các ngươi thành thật trả lời, sau đó ta tự sẽ thả các ngươi."
"Còn nữa, tốt nhất đừng dùng hung khí trước mặt ta." Trác Phàm hất thanh dao găm ra khỏi tay nữ tử, sau đó lại nhìn thân thể mềm mại ngực nở mông cong, cười tà nói, "Đúng rồi, trên người ngươi không biết chừng còn cất giấu thứ gì nguy hiểm."
Nói rồi, Trác Phàm liền làm bộ muốn đi soát người.
Nữ tử áo đen đỏ mặt, vội la lên: "Ngươi dám?"
Trác Phàm tạm thời dừng tay, cười lắc đầu: "Ta có dám hay không, còn phải xem thái độ của ngươi."
Nói rồi, Trác Phàm chợt nghiêm mặt nói: "Ngươi là ai, đến Phong Lâm Thành làm gì?"
Nữ tử áo đen quay đầu sang chỗ khác, không thèm trả lời.
Không chút do dự, Trác Phàm kéo xoẹt cái, đai đen bên hông nữ tử liền rớt xuống đất.
"A!" Nữ tử áo đen vừa tức vừa sướng, hai mắt như phun muốn ra lửa, hung hăng trừng mắt Trác Phàm, Trác Phàm lại bất vi sở động.
Tiểu Thúy thấy thế, lập tức xông nên, nắm tay nhỏ hung hăng đánh tới Trác Phàm: "Bại hoại, ngươi dám vô lễ với tiểu thư nhà ta."
Trác Phàm nhẹ nhõm bắt lấy, tay khác cũng kéo xoẹt cái, dây lụa bên hông Tiểu Thúy cũng tuột xuống. Tiểu Thúy kinh hãi, vội vàng che y phục, đồng thời lui lại, trong mắt đã dưng dưng nước.
Trác Phàm vẫn rất thản nhiên, nhàn nhạt hỏi: "Ngươi là ai, đến Phong Lâm Thành làm gì?"
Nữ tử áo đen cắn môi, vẫn không nói một lời.
Xoẹt! Áo ngoài của nàng lại bị Trác Phàm xé thành mảnh nhỏ, Trác Phàm vẫn lạnh lùng nói: "Ngươi là ai, đến Phong Lâm Thành làm gì?"
Trác Phàm lãnh khốc giống như máy móc không có cảm tình, khiến nữ tử áo đen bắt đầu sinh ra cảm giác sợ hãi. Rốt cục, nàng đành phải thả lỏng người rồi đáp: "Ta là nghĩa nữ của sơn chủ Hắc Phong Sơn, Lôi Vũ Đình. Lần này tới Phong Lâm Thành, là vì trừ diệt Lạc gia các ngươi."
"Trừ diệt như thế nào?" Trác Phàm thản nhiên hỏi, giống như chuyện này không hề liên quan gì với mình, làm cho Lôi Vũ Đình càng thêm một phần kiêng kị, dường như kẻ mà nàng đang phải đối mặt hoàn toàn không là con người.
"U Minh Cốc sẽ dẫn duj người Tiềm Long các rời đi, chúng ta thừa cơ đánh vào nơi này."
Trác Phàm hài lòng gật đầu. Thực những chuyện này, hắn đã biết rõ ràng, hỏi lần nữa, chỉ là là vì công phá phòng ngự tâm lý của nữ nhân này mà thôi.
Tiếp đó mới là trọng điểm hắn muốn biết.
"Các ngươi và U Minh Cốc quan hệ thế nào, bọn họ giúp các ngươi vì cái gì?"
Lôi Vũ Đình lắc đầu, ánh mắt trở nên mờ mịt: "Không biết."
Trác Phàm chăm chú nhìn ánh mắt của nàng, biết rõ nàng không nói láo, bèn hỏi tiếp: "Các ngươi avf U Minh Cốc liên hệ thế nào?"
Ánh mắt Lôi Vũ Đình hơi gợn sóng, lại cắn chặt môi không lên tiếng.
Trác Phàm đã đoán ra đại khái, nhưng vẫn muốn có được đáp án xác thực, thế rồi lại xoẹt một tiếng, áo trong Lôi Vũ Đình liền tan nát :3
Đồng thể xinh đẹp Lôi Vũ Đình bại lộ trước mắt Trác Phàm, trước ngực chỉ còn một khối vải đỏ thêu uyên ương để giấu đi tiên cảnh phía sau.
Lôi Vũ Đình cũng bắt đầu dưng dưng, nhưng vẫn không nói một lời. Trác Phàm chậm rãi đưa tay tới trước ngực nàng lạnh lùng nói: "Ngươi rất đẹp, đây là cơ hội cuối cùng để ngươi có thể bảo trì tôn nghiêm. Nếu ngươi còn không trả lời, bên ngoài còn mười mấy hán tử đang đói khát đấy."
"Hỗn đản, huhu!" Lôi Vũ Đình cắn răng nghiến lợi, giận dữ hét.
Không để ý đến nàng, Trác Phàm lạnh lùng nói: "Ta chỉ đếm đến ba, một, hai. . ." Tiếng Trác Phàm như bùa đòi mạng, bàn tay Trác Phàm cũng càng ngày càng tới gần tấm vải đỏ duy nhất trên người nàng.
Lôi Vũ Đình cắn chặt môi đến mức chảy ra máu, nước mắt dâng trào, nhưng lại không lên tiếng.
"Tốt lắm, có dũng khí!" Trác Phàm gật gật đầu, tay nắm chặt lại, vừa muốn dùng lực. Tiểu Thúy hét lên một tiếng, vội vàng nói: "Đừng mà, cầu ngươi đừng làm vậy với tiểu thư nữa, chuyện liên hệ với U Minh Cốc đều do Dương sư huynh."
"Dương sư huynh là ai?" Trác Phàm nhếch miệng lên, cười tà nói. Lôi Vũ Đình muốn kêu to, ngăn cản Tiểu Thúy, Trác Phàm liền cong ngón tay lên, làm cho nàng không thể nói được.
Tiểu Thúy nhìn tiểu thư đang phải chịu khổ, chỉ đành thành thật khai báo: "Dương sư huynh là quan môn đệ tử của sơn chủ, tên là Dương Minh, được sơn chủ giúp đỡ, cho phép đính hôn với tiểu thư. Nhưng ngày đó, sơn chủ lại bị gia chủ Lạc gia, Lạc Chấn Nam đánh lén, bị trọng thương. Thân thể tê liệt, miệng không thể nói, cho nên. . ."
"Cho nên các ngươi mới tiêu diệt Lạc gia?" Trác Phàm nhếch miệng lên, nở nụ cười thỏa mãn, "Giết người thì đền mạng, báo thù rửa hận có gì đâu mà khó nói?"
"Thế tiếp sau đó thì sao?" Trác Phàm tiếp tục hỏi.
Tiểu Thúy do dự một hồi, Trác Phàm lại đưa tay đến gần Lôi Vũ Đình, lập tức nói: "Lạc gia canh phòng nghiêm ngặt, chúng ta cũng không nắm chắc, may mà Dương sư huynh thần thông quảng đại, liên hệ được Tôn quản gia, chúng ta mới có thể nội ứng ngoại hợp, đánh tan Lạc gia. Về sau Đại tiểu thư Lạc gia chạy mất, chúng ta không biết nàng ở đâu, vẫn là do Dương sư huynh nhận được tin tức, biết các ngươi đang ở đây, còn liên hệ với người U Minh Cốc để giúp đỡ. . ."
"Được rồi." Trác Phàm khoát tay, đã rõ ràng tất cả, ánh mắt trở nên thâm thúy, nhìn về phía Tiểu Thúy nói: "Các ngươi biết sơn chủ bị Lạc Chấn Nam đánh lén, là các ngươi tận mắt thấy sao?"
"Dương sư huynh nhìn thấy!"
"Như vậy, Hồi Long Chưởng có thể trị liệu thương thế cho sơn chủ, chắc cũng do Dương sư huynh nói đúng không?" Trác Phàm nhíu mày nói, Tiểu Thúy mở to mắt, hung hăng gật gật đầu. Trong mắt đúng là mang vẻ ngạc nhiên, phảng phất như muốn nói ngươi làm sao biết.
Đã rõ ràng mọi việc, Trác Phàm rời tay khỏi Lôi Vũ Đình.
Đúng lúc này, một tiếng gọi vang lên: "Trác Phàm, ngươi đang làm gì thế?". Ngay sau đó, Lạc Vân Thường đẩy cửa vào, đi phía sau là Lạc Vân Hải cùng Bàng thống lĩnh. Mà vừa nhìn thấy tình cảnh trong phòng, cả ba lập tức ngây người.
Hai thiếu nữ trẻ trung mỹ miều, quần áo không chỉnh tề, bàn tay tà răm của Trác Phàm còn đặt trước ngực người ta. Lạc Vân Hải hấy vậy thì cả kinh há to mồm, ánh mắt còn đang không ngừng loạn chuyển. Lạc Vân Thường liền che hai mắt hắn lại, còn quát to với Bàng thống lĩnh: "Mau đưa thiếu gia về phòng đi."
Bàng thống lĩnh vội vàng gật đầu, nâng Lạc Vân Hải đi, nhưng trước khi đi, lại còn không quên cho Trác Phàm nụ cười thô bỉ nam nhân đều hiểu.
"Trác quản gia!" Lạc Vân Thường giận dữ kêu lên, "Nơi này dù sao còn là Tiềm Long các, sao ngươi có thể làm trò mèo như thế?"
Trác Phàm thờ ơ nhún nhún vai, thản nhiên nói: "Ta làm như vậy đều vì Lạc gia."
"Vì Lạc gia?" Lạc Vân Thường giận quá hóa cười: "Ngươi mang hai nữ nhân không rõ lai lịch về nhà, làm trò mèo cả một đêm, ngươi nói là vì Lạc gia? Không phải ngươi nói muốn trở nên mạnh hơn à, không phải ngươi nói muốn Lạc gia trong vòng mười năm siêu việt Thất Thế gia à, ngươi làm như này sao?"
Trác Phàm không khỏi sững sờ, Lạc Vân Thường bình thường đều rất đoan trang hiền thục, gặp phải chuyện tức giận cũng có thể bảo trì dáng vẻ, hôm nay làm sao lại phản ứng mạnh như vậy?
Trác Phàm bất đắc dĩ lắc đầu, thản nhiên nói: "Nếu như ngươi biết các nàng là ai, thì sẽ không nói như thế đâu."
Nghe vậy, Lạc Vân Thường nghi ngờ nhíu mày, chờ hắn nói tiếp.
"Các nàng là nữ sơn tặc Hắc Phong Sơn, vừa rồi ta thẩm vấn các nàng." Trác Phàm cười nhạo nói, "Xem như sơn tặc, nhưng đối với nữ nhân, loại thủ đoạn này vẫn là hữu hiệu nhất."
"Cái gì, các nàng là sơn tặc Hắc Phong Sơn. . ." Lạc Vân Thường vừa nghe đến ba chữ "Hắc Phong Sơn", hai mắt liền đỏ bừng, nguyên lực toàn thân bộc phát ra, một chưởng đánh về phía Lôi Vũ Đình: "Đền mạng phụ thân ta đây."
Trác Phàm nắm lấy tay nàng, thản nhiên nói: "Ngươi bình tĩnh lại, ta cảm thấy ân oán giữa Hắc Phong Sơn và Lạc gia không đơn giản như vậy. Có khả năng, tất cả mọi thứ đều do ngự hạ Thất Thế nhà giở trò quỷ."
Cái gì? Lạc Vân Thường ngây người, Lôi Vũ Đình cùng Tiểu Thúy cũng vô cùng ngạc nhiên.
Vô luận Lạc gia hay Hắc Phong Sơn, trong mắt ngự hạ Thất Thế gia, đều chỉ con cờ. Muốn đối phó bọn họ, không cần tốn nhiều sức là có thể diệt, cần gì phải cồng kềnh như vậy nhỉ.
Trác Phàm không nghĩ ra điểm này, ngón tay cong lên, Lôi Vũ Đình liền khôi phục tự do.
"Lôi tiểu thư, ta có một yêu cầu quá đáng." Trác Phàm cung kính thi lễ, "Ta nghĩ ngươi nên đưa ta đến Hắc Phong Sơn một chuyến, ta muốn làm rõ ràng ngọn nguồn trong này."
"Hừ, muốn trà trộn vào Hắc Phong Sơn chúng ta, không có cửa đâu." Lôi Vũ Đình hừ lạnh một tiếng, cả giận nói.
Trác Phàm mỉm cười, nhìn sang Lạc Vân Thường nói: "Tiểu thư, xin giao công pháp Hồi Long Chưởng cho ta."
"Ngươi muốn làm gì?" Lạc Vân Thường hỏi, nhưng vẫn không chút do dự lấy từ trong chiếc nhẫn ra, đưa tới. Vũ kỹ này, nếu người khác muốn, nàng tuyệt đối không thể đưa, nhưng với cái thân phận ngũ cấp trận sư của Trác Phàm, hắn chắc chắn sẽ không tham Vũ kỹ Linh giai của nàng.
Trác Phàm đưa ngọc giản cho Lôi Vũ Đình, cười nói: "Lôi tiểu thư, đây chính là Hồi Long Chưởng các ngươi muốn. Nhưng đây chỉ là một bản vũ kỹ, không trị được thương tổn cho sơn chủ các ngươi. Ta chỉ cần ngươi dẫn ta đi Hắc Phong Sơn, tra ra chân tướng, có lẽ Dương Minh đã lừa các ngươi. Nếu không, cả Lạc gia và Hắc Phong Sơn lần này đều sẽ diệt tộc trong ân oán của Thất Thế gia."
"Dương sư huynh là người tốt, không gạt chúng ta." Tiểu Thúy vội la lên.
Trác Phàm không để ý đến nàng, chỉ nhìn Lôi Vũ Đình: "Dương Minh có thể nhẹ nhõm xúi giục tên quản gia làm mấy chục năm ở Lạc gia thành nội ứng, lại có thể dễ dàng có quan hệ với U Minh Cốc. Lôi cô nương, ngươi là hôn thê của hắn, ngươi có thật sự hiểu hết về hắn không?"
Lôi Vũ Đình do dự một hồi, qua một phen du thuyết của Trác Phàm, lòng nàng đúng là đang tràn ngập nghi vấn. Trong tay cầm chắc Hồi Long Chưởng, Lôi Vũ Đình nhìn Trác Phàm, gật gật đầu.
Người ta đã hết sức thoải mái giao Vũ kỹ Hồi Long Chưởng gia truyền cho mình, mọi chuyện từ trước đến nay lại có nhiều điểm đáng ngờ như vậy, mình không có lý do cự tuyệt hắn. Huống hồ, Hắc Phong Sơn là địa bàn của nàng, mà Trác Phàm chỉ có một người, hắn đến đó cũng chưa chắc làm được trò trống gì.
Trác Phàm hài lòng gật đầu, ngay sau đó lúng túng ho khan: "Khụ khụ khụ. . . Lôi cô nương, coi chừng bị lạnh."
"A!" Giờ khắc này, Lôi Vũ Đình mới phản ứng được, y phục nàng vừa bị tên quản gia đại ác này xé rách, bây giờ chỉ có thể vội vàng ôm lấy đống vải rách che lên người.
Lạc Vân Thường cùng Tiểu Thúy đẩy Trác Phàm ra ngoài cửa: "Cút."
Cửa lớn đóng lại, ba nữ liếc nhau, không khỏi cười nhẹ một tiếng, rồi rất nhanh liền ý thức được, trước khi mọi chuyện được sáng tỏ, bọn họ còn là địch nhân, thế rồi lại lạnh mặt với nhau.
Lúc này, ngoài cửa lại vang lên tiếng của Trác Phàm: "Lôi cô nương, nhớ kỹ lần sau mặc nhiều lên chút, có thể chống đỡ thêm một hồi đấy."
Nghe vậy, Lôi Vũ Đình cực kỳ lúng túng, trong mắt tỏa ra hỏa diễm phẫn nộ, cả khuôn mặt đỏ bừng. . .