Khóe miệng Trác Phàm lại cong lên một đường cong tà dị, không biết lại đang tính toán cái gì.
Trong lòng Nghiêm Phục thì cả kinh, dường như hiểu rõ dự định của sư phụ nên muốn khuyên một chút nhưng lại bị Độc Thủ Dược Vương vung tay lên ngăn cản.
“Lão già kia đến cuối cùng lại phạm phải việc hồ đồ gì rồi?”
Hoảng Phủ Thanh Vân nhướng mày, dường như cảm giác được sự tình có chút không đúng, hai tay bất giác nắm chặt.
Lâm Tử Thiên thì chà lau mồ hôi lạnh trên trán, trong lòng cầu nguyện.
Lão gia hỏa, ngươi đã bỉ ổi cả một đời rồi đến giờ khắc quan trọng này lại giả phong phạm, giả thanh cao. Tính mệnh của lão tử có thể cùng ngươi nằm một chỗ.
Lời này vừa dứt, mọi người càng kinh hãi.
Câu nói này của Trác Phàm so với những lời nói lúc trước của Độc Thủ Dược Vương càng thêm buông thả không bị trói buộc. Đến mức tất cả mọi người đều không thể tin đây là sự thật.