Bởi vì chỉ có hắn mới đánh giá cho chúng ta giao phó nhất.”
“Nếu mà không có hắn thì ta sợ rằng đời này sẽ mất đi người yêu nhất. Cho nên phần nhân tình này ta cảm thấy kiếp này cũng không còn. Cho nên tại lần yến hội đó hắn vừa mở miệng, ta liền không nói hai lời. Dù cho có thể khiến Kiếm Hầu Phủ mang đến tai họa ngập đầu cũng ủng hộ Hoa Vũ Lâu các người!”
Lời này nói ra làm hai vị lâu chủ càng kinh hãi hơn.
Hóa ra trong lần yến hội kia, Kiếm Hầu Phủ cùng Tiềm Long các nhất trí ủng hộ các nàng không phải do thể diện của Hoa Vũ Lâu mà chính là do tiểu tử này giúp đỡ kéo lên.
Trong lúc nhất thời cả hai nàng đều cười khổ ra tiếng.
Không ngờ rằng Hoa Vũ Lâu thân là một trong bảy thế gia ngự hạ , kinh doanh hơn ngàn năm lại vẫn không có tác dụng bằng một câu của một tên tiểu tử. Cái này nếu là lúc bà ngoại còn tại thế thì lấy tính cách quật cường của bà nhất định có thể bị tức chết một lần nữa.
Hắt xì!
Dường như một trước một sau, có một người gọi to.
Tiểu Nhã nhìn hai người, dựa theo trình tự đến trước người Dược Vương, cầm lấy đan dược lên xem, gật đầu nói: “Nghiêm lão luyện chế thành công ngũ phẩm hạ phẩm đan, lọt vào trận chung kết Đan Vương.”