“Ha ha ha… Tiểu tử này, ta thật sự hoàn toàn bội phục hắn!”
Đại sảnh lầu trên, Tạ Thiên Dương mạnh mẽ đập trên bàn đá trước mặt, cười to không ngừng: “Phóng mắt nhìn toàn bộ Thiên Vũ Đế Quốc này, Độc Thủ Dược Vương này nói thế nào cũng được xem như là một nhân vật có ảnh hưởng rất lớn. Thật không nghĩ đến ở chỗ này lại bị chỉnh đến mức thê thảm như vậy. Các ngươi nhìn bộ dạng hắn muốn khóc cũng không khóc được, muốn giận cũng không giận nổi, cũng quá bi ai đi. Bổn công tử cũng có chút thương hại hắn.”
“Tiểu tử này thật không có nhân tính, sao có thể đối với lão nhân gia như vậy, ha ha ha…”
Tạ Thiên Dương vừa mắng Trác Phàm vừa cười đến mức nở hoa.
Long Cửu cùng Kiếm Tùy Phong liếc nhìn nhau cũng cười một tiếng. Nhưng ánh mắt nhìn về phía Trác Phàm lại chỉ có thán phục.
Tạ Thiên Dương chỉ tay xuống dưới phía Độc Thủ Dược Vương bẩn thỉu, thản nhiên nói: “Thử hỏi nếu hôm nay không xuất hiện bằng hữu không đáng giá tin tưởng của chúng ta thì các ngươi đối phó với lão gia hỏa kia thế nào?”
Thanh Hoa lâu chủ và Mẫu Đơn lâu chủ không khỏi cảm thấy run rẩy thân thể, giờ khắc này mới hiểu được ý tứ cảu hắn.