"Trời ạ, chuyện gì thế này? Lúc trước ngay cả dược dịch bị hủy Tống đại sư cũng có thể khởi tử hồi sinh, vậy mà trong vòng cạnh tranh đan thứ ba này thất bại, chẳng lẽ đúng như Nghiêm lão nói, căn bản Tống đại sư hắn không thể luyện ngũ phẩm đan sao?"
Trên đài, Trác Phàm mở bàn tay ra, tro tàn đen như mực hiện rõ, Tiểu Nhã liền nhịn không được kêu lớn. Thế nhưng nàng vừa dứt lời, ánh mắt như lợi kiếm hung hăng trừng về phía nàn.
Tiểu Nhã sợ hãi nhìn Trác Phàm, nhất thời im lặng. Thế nhưng giọng của nàng lớn khiến mọi người đều nghe rõ.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều đồng tình, lo âu nhìn về phía Trác Phàm.
Lầu trên sàn chính mọi người khẩn trương nhìn về phía hắn. Từ khi Bách Đan Thịnh Hội bắt đầu đến nay, tính khí phách lối cua Độc Thủ Dược Vương hoàn toàn bị một tay Trác Phàm áp chế.
Nếu Trác Phàm thua, người nào còn có thể là đối thủ của Độc Thủ Dược Vương?
Đào Đan Nương sao? Ha ha, tuy nàng là Luyện Đan Sư lục phẩm thực thụ nhưng đáng tiếc, từ trước đến giờ Độc Thủ Dược Vương Nghiêm Tùng chưa từng để nàng vào mắt.
Giờ khắc này, mọi người đều biết đối thủ duy nhất trong lòng Độc Thủ Dược Vương chính là Trác Phàm, thiên tài nắm giữ tuyệt kỹ luyện đan Thượng Cổ. Chỉ cần Trác Phàm bị loại trừ, hắn chắc chắn sẽ là đệ nhất Thiên Vũ thật sự, không ai địch lại.
Bỗng nhiên, tất cả mọi người đều hi vọng nhìn về phía Trác Phàm, cho dù những người đến đây với mục đích tìm kiếm Luyện Đan Sư không tệ cho gia tộc, cũng không tự chủ được cán cân trong lòng nghiên về phía Trác Phàm.
Một thiên tài Luyện Đan Sư như thế mà vì tu vi không đủ dẫn đến thua trận, còn mất tính mạng, điều này thật đáng tiếc.
Thế nhưng sự thật là sự thật, lần đầu luyện đan thất bại, sắc mặt Trác Phàm u ám, không nhúc nhích, giống như bị đả kích lớn, triệt để tuyệt vọng.
Ôi, hài tử đáng thương.
Dưới trận, đã có không ít phụ nhân nhịn không được khóc lớn. Độc Thủ Dược Vương chỉ cười lạnh một tiếng, không thèm nhìn Trác Phàm đã đánh mất ý chí chiến đấu, chỉ chuyên tâm luyện đan.
Nguyên lực hỏa trong tay cháy hừng hực, hỏa diễm trong dược dịch cấp tốc ngưng tụ, hóa thành hình thức ban đầu của đan dược. Mắt thấy không lâu nữa, linh đan Độc Thủ Dược Vương đã sắp luyện thành, trong lòng Đào Đan Nương khẩn trương vô cùng, vội vã kết động thủ quyết luyện chế.
Đáng tiếc, tất cả dược tài của nàng mới vừa luyện hóa thành dược dịch, có lẽ không kịp ngưng tụ thành đan thể, Độc Thủ Dược Vương đã luyện chế thành công.
Trong tình cảnh nguy cơ vạn phần, mấy người Sở Khuynh Thành cũng không để ý đến Trác Phàm tinh thần sa sút, mà chỉ xem hai người Đào Đan Nương cùng Độc Thủ Dược Vương, trên đầu mồ hôi chảy ra như mưa, hai tay khẩn trương nắm chặt.
"Ha ha ha. . . Lão phu đại công cáo thành, lần này, cạnh tranh đan vòng thứ ba cùng đầu của tiểu tử kia đều là của lão phu."
Rốt cục, khi Đào Đan Nương vừa mới ngưng kết thành hình đan thể, Độc Thủ Dược Vương cười lớn nói.
Chuyển ánh mắt nhìn đan hoàn bên trong liệt diễm trên tay Độc Thủ Dược Vương phát ra ánh sáng óng ánh, sau một khắc sẽ lập tức thành đan, đã không ai có thể ngăn cản bước chân Đan Vương.
"Hừ, muốn đánh bại lão phu, các ngươi chưa đủ tuổi." Độc Thủ Dược Vương hét lớn một tiếng, hưng phấn chưa từng có.
Không dễ dàng, hai vòng trước đều bị tiểu súc sinh kia đè ép, cho tới bây giờ lão phu còn chưa phát huy hết bản lĩnh đâu.
Nhìn thấy đan dược bên trong sắp triệt để hóa thành ngũ phẩm linh đan, khóe miệng Độc Thủ Dược Vương càng mở lớn, so với lần đầu tiên luyện chế thành công thất phẩm linh đan còn vui vẻ hơn.
Hoàng Phủ Thanh Vân ở xa nhìn thấy tình cảnh này, cũng hài lòng gật đầu.
Đào Đan Nương khẽ cắn môi, không cam lòng thở dài. Mấy người Sở Khuynh Thành trên lầu chính nắm chặt tay, nhưng trong mắt cũng chỉ có bất đắc dĩ cùng phẫn hận.
Tất cả mọi thứ đã kết thúc rồi, không có khả năng cứu vãn, Độc Thủ Dược Vương sẽ trở thành người vô địch ở vòng thứ ba, cuối cùng giành lấy báu vật trấn lầu của Hoa Vũ Lâu Bồ Đề Tu Căn.
Đã không còn ai có thể ngăn cản hắn.
Ván này Hoa Vũ Lâu kết cục bại đã được định sẵn.
Hắt xì!
Đột nhiên, không biết tiếng hắt xì từ đâu vang vọng toàn trường. Ngay sau đó, một tiếng ầm ầm phát ra, hỏa diễm trong tay Độc Thủ Dược Vương đột nhiên nổ tung lên.
Độc Thủ Dược Vương mất tập trung, ria mép lông mày trong nháy mắt cháy đen, ngay cả đan dược trong tay hắn cũng triệt để hóa thành tro tàn.
Ách!
Chỉ một thoáng, tất cả mọi người ngây ngẩn, liếc nhìn nhau, không hiểu vì sao đang yên đang lành, đan dược của Nghiêm lão lại nổ tung?
Thân Độc Thủ Dược Vương là Luyện Đan Sư đệ nhất Thiên Vũ, chắc chắn sẽ không phạm phải sai lầm như thế.
Thân thể nhịn không được run rẩy, Độc Thủ Dược Vương chậm rãi quay đầu, vẻ mặt phẫn nộ như muốn ăn tươi nuốt sống người nào đó.
Mà hắn đang nhìn hướng về phía người cách hắn không xa, không ai khác chính là Trác Phàm.
Theo ánh mắt của hắn, mọi người đột nhiên phát hiện, lúc này Trác Phàm đã hoàn toàn không còn tinh thần sa sút như lúc trước, mà trên khóe miệng nhếch lên nụ cười giảo hoạt, hai đầu mũi rủ xuống dịch nhờn, không biết là cái gì.
Tê!
Trác Phàm hít mạnh một cái, hai đầu dịch nhờn kia hít vào trong mũi, Trác Phàm cười xoa xoa mũi, vẻ mặt xin lỗi nói: "Ha ha ha, vô ý quá, Nghiêm trưởng lão, gần đây ta cảm giác như bị phong hàn!"
Ầm ầm ầm.
Lời vừa nói ra, ánh mắt mọi người như tan nát, vẻ mặt hung hăng co rút, không biết nên khóc hay nên cười, sau cùng đành dở khóc dở cười.
Tống đại sư, lý do này của ngài quá nực cười, so với lý do lúc trước của Độc Thủ Dược Vương càng không đứng đắn hơn.
Ầm ầm ầm.
Lời vừa nói ra, ánh mắt mọi người như tan nát, vẻ mặt hung hăng co rút, không biết nên khóc hay nên cười, sau cùng đành dở khóc dở cười.
Tống đại sư, lý do này của ngài quá nực cười, so với lý do lúc trước của Độc Thủ Dược Vương càng không đứng đắn hơn.