Vẫn nên bỏ đi, chờ về sau lại tính sổ cùng tiểu tử này.
Thật ra vừa rồi nhìn hai người như đang tranh cãi vì vị trí thứu nhất, nhưng thực chất đang so đấu tâm tính. Mượn cãi lộn, nhiễu loạn tâm tính của đối phương.
Như vậy dù đối phương có thuật luyện đan tinh diệu đi nữa, nhưng tâm tính bất ổn thì về sau cũng rất khó luyện thành linh đan.
Vừa rồi Độc Thủ Dược Vương đã bị thái độ cuồng ngạo của Trác Phàm chọc giận quá sức, suýt nữa thì làm nhiễu loạn tâm tính bình ổn. Nhưng dù sao ông ta cũng là cao thủ luyện đan nhiều năm, rất nhanh đã phát hiện điểm này, sau đó nỗ lực áp chế lửa giận trong lòng xuống.
Cạnh tranh đan vẫn tiến hành như cũ, ngay tếp theo, Đào Đan nương cùng Nghiêm Phục cũng theo thứ tự hoàn thành đan dược, Lưu Nhất Chân và những luyện đan sư còn lại trong hai mươi người đứng đầu, dần dần cũng đều hoàn thành.
Theo thời gian, người hoàn thành càng ngày càng nhiều, âm thanh chuông nhẹ vang lên không ngừng. Mà chuông càng vang, lòng người đang luyện đan càng lo lắng.
Nghiêm Phục cười lạnh, thừa cơ bỏ đá xuống giếng.
Trác Phàm cười nhạt một tiếng, khinh thường liếc nhìn tất cả mọi người, rồi cười nhạo nói: “Một đám ngu ngốc, tình huống luyện đan vừa rồi các ngươi cũng không phải không biết, bên người lão tử còn một mỹ nữ đứng giám thị đấy, làm sao gian lận? Ta nói là, chỉ cần nghe đến cái tên đan dược mà lão tử luyện thành, các ngươi liền biết vì sao lão tử có thể luyện xong trong thời gian ngắn như thế.”
Nói xong, Trác Phàm vẫy tay với người đang đứng ở đài lyện đan mà hắn thi đấu trước đó: “Mỹ nữ, báo một chút tên gọi của đan dược ta vừa mới luyện, để bọn hắn mở mang kiến thức cho tốt, cái gì gọi là thực lực.”
Soạt soạt!