Nghe một tiếng ầm vang lên, khối cự thạch cao mười trượng đã bị đánh thành phấn vụn.
Trong lòng Sở Khuynh Thành vô cùng hoảng hốt, nàng biết rõ ràng Hoàng Phủ Thanh Vân có thực lực mạnh mẽ, nhưng tuyệt đối không nghĩ đến thực lực hắn lại mạnh đến mức này. Trên mặt nàng càng thêm ngưng trọng.
“Hừ, Khuynh Thành, ngươi thấy rồi chứ, tiểu tử này chỉ biết trốn sau lưng ngươi, thời khắc mấu chốt còn bắt ngươi phải đến bảo hộ hắn. Loại nam nhân này, có chỗ nào phù hợp với ngươi?”
Hoàng Phủ Thanh Vân cười lạnh, nhìn về phía Sở Khuynh Thành.
Sở Khuynh Thành vẫn hiên ngang ngẩng cao đầu, từ chối cho ý kiến: “Thì sao, ta nguyện ý đấy. Dù sao nam nhân trong Hoa Vũ Lâu không phải đều giống vậy sao?”
“Ấy, Khuynh Thành, tuy ta không muốn phản đối nàng. Nhưng nàng phải biết, ta thật sự không phải đồ ăn bám.”
Sở Khuynh Thành quýnh lên, song chưởng đều xuất hiện. Nháy mắt, mấy chục dải lụa trắng như mấy chục cánh tay bay đến, hướng Hoàng Phủ Thanh Vân. Chỉ một lát liền quấn chặt quanh hắn ta như quấn bánh chưng.
Thế nhưng chỉ chống đỡ được một lúc, liền nghe xoẹt một tiếng vang giòn, lụa trắng đứt đoạn ào ào rơi xuống, Sở Khuynh Thành lại nôn một ngụm máu tươi, nhịn không được phải lùi lại mười bước, tốc độ của Hoàng Phủ Thanh Vân vẫn không hề giảm vọt tới lần nữa.