Dù sao, Long Cửu cũng chỉ nhận một tên tiểu bối là huynh đệ, đó chính là Trác Phàm.
Mà Kiếm Tùy Phong cùng Long Kiệt nghe đến tên này cũng giật mình, không thể tin nhìn hắn. Hiện tại bọn họ mới hiểu được vì sao Long Cửu cùng Tạ Thiên Dương đều nể mặt thiếu niên này như vậy, thậm chí vì hắn, công khai đối nghịch Đế Vương Môn. Bởi vì bọn họ đều cùng xưng huynh gọi đệ với Trác Phàm, Trác Phàm đối với bọn hắn cũng có ân tình suốt đời khó quên.
“Đúng vậy, huynh đệ, ngươi có ý gì.”
Tiếp đó Long Cửu cùng Tạ Thiên Dương cũng nghiêm túc hỏi, “Ta tin tưởng ngươi làm như thế, nhất định có lý do của mình. Nhưng ngươi tuyệt đối đừng nói, ngươi bán ta vì chúng ta là huynh đệ đồng sinh cộng tử.”
Trác Phàm sờ mũi thản nhiên nói: “Hai vị đều là người Trác Phàm ta tín nhiệm nhất, nếu như không quan trọng, ta tuyệt đối sẽ không kéo các ngươi vào trong tình trạng nguy hiểm. Chỉ có điều, các ngươi đã ở trong cảnh nguy hiểm, không bằng sớm tính toán đi thì hơn.”
“Trong vòng mười năm, Lạc gia vượt qua thất thế gia?”
Long Quỳ khẽ giật mình, lẩm bẩm nói.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!