Hai bên đã đạt thành hiệp nghị, yến hội cũng đã tiến vào khâu cuối cùng.
Có điều khiến người ta cảm thấy kịch tính là đàm phán điều kiện thỏa thuận cùng Dược Vương Điện và Đế Vương Môn không phải là lâu chủ Hoa Vũ Lâu Sở Khuynh Thành, mà chính là con rể Hoa Vũ Lâu Trác Phàm.
Tại một nơi nữ nhân làm chủ, vận mệnh sau cùng lại nằm trong tay một nam nhân, điều này khiến mọi người cảm thấy châm chọc.
Nhưng châm chọc thì châm chọc, cao tầng Hoa Vũ Lâu đều hiểu, Trác Phàm chỉ là con rể giả, thật sự không phải người của Hoa Vũ Lâu thế mà vì Hoa Vũ Lâu làm chủ.
Mẫu Đơn lâu chủ và Thanh Hoa lâu chủ liếc nhìn nhau, trong lòng chỉ biết cười khổ, việc đã đến nước này, các nàng có đổi ý cũng không làm được chuyện gì.
Không chỉ có trưởng lão thất thế gia làm chứng mà còn có Dược Vương Điện cùng Đế Vương Môn, nếu có tiện nghi lớn như vậy có thể để cho ngươi nói thay đổi thì thay đổi sao?
Muốn trách cũng chỉ trách các nàng không nên tin tưởng Đế Vương Môn, đem tất cả hy vọng đặt trên người Hoàng Phủ Thanh Vân, cuối cùng thua táng gia bại sản.
“Đúng rồi, huynh đệ, ta muốn hỏi ngươi vừa rồi có ý gì?”
Lúc này, Long Cửu đột nhiên nghiêm túc nói, “Ngươi có biết vừa rồi chúng ta đã triệt để đắc tội với Đế Vương Môn không?”