Ngay cả đệ tử Hoa Vũ Lâu như nàng, nhìn thấy cục diện như vậy cũng bị dọa sợ, một thiếu gia tam lưu gia tộc như Trác Phàm chắc cũng khẩn trương đến phát run.
Nhưng hoàn toàn ngược lại, ngoài mặt Trác Phàm rất bình tĩnh, kéo tay Tiếu Đan Đan đi vào trong, tốc độ trầm ổn, không chút sợ hãi.
Điều này làm cho trong lòng Tiếu Đan Đan cảm thấy kỳ lạ, chẳng lẽ nam nhân này thật sự không sợ cái gì sao?
Không sợ Mẫu Đơn lâu chủ, không sợ sư phụ, không sợ sư bá, hiện tại càng thêm không sợ Nhị công tử Đế Vương Môn Hoàng Phủ Thanh Vân, nhất thời khiến Tiếu Đan Đan nhìn Trác Phàm với ánh mắt mê say.
Đến mức đi vào trong phòng khách, còn chưa kịp phản ứng, ánh mắt si mê của nàng bị người ta liếc qua đã nhận ra.
Chỉ một thoáng, hai ánh mắt như muốn gϊếŧ người phóng về phía bọn họ, làm cho Tiếu Đan Đan sợ hãi lạnh run, quay đầu nhìn qua, một ánh mắt đến từ Khoái Hoạt Lâm, Lâm Thiên Vũ bên cạnh Lâm Tử Thiên.
Lần này, tất cả mọi người giật nảy cả mình, không chỉ Hoàng Phủ Thanh Vân mà cao thủ thế gia, ngay cả Long Quỳ, Long Kiệt bên cạnh Long Cửu cũng không hiểu.
Đường đường là Cửu trưởng lão của Tiềm Long Các, thế mà bị lời của tiểu tử vô danh uy hϊếp, chuyện này sao có thể?