Thực lực của hắn trong tương lai có lẽ không dưới Ngọc Tiêu Kiếm Thần Phương Thu Bạch.
Lúc này, sắc mặt mọi người càng thêm ngưng trọng, chỉ có Sở Khuynh Thành ngẩng cao đầu, càng thêm tự tin. Người này là nàng mời đến, thực lực của hắn càng mạnh thì lực chấn nhϊếp càng lớn, mới có thể ra mặt cho Hoa Vũ Lâu nàng.
“Thanh Vân, mười năm không gặp không ngờ thực lực của ngươi đã đạt đến cảnh giới này, có lẽ ta không địch được người rồi.”
Sở Khuynh Thành cười nói.
“Ha ha ha... Khuynh Thành, muội đừng giễu cợt ta. Ở trước mặt muội ta nào dám động thủ chứ.”
Cười lớn một tiếng, màn kiệu chậm rãi nhấc lên, từ bên trong đi ra một vị công tử trẻ tuổi phong thần tuấn lãng, khoảng hơn hai mươi tuổi, nhưng hai mắt lóe sáng lại thâm thúy hơn mấy lão gia hỏa kia nhiều. Đồng thời, trong lúc lơ đãng, trên thân sẽ có kim quang thoáng hiện qua.
Trác Phàm lắc đầu quay người trở về: “Không có gì. Đúng rồi, nếu tỷ muội ngươi bị hϊếp đáp, ngươi sẽ làm gì?”
Tiếu Đan Đan ngạc nhiên nhìn Trác Phàm, đây là lần đầu tiên hắn trò chuyện bình thản với nàng như thế, Tiếu Đan Đan thản nhiên nói: “Chuyện này còn phải xem đó là người thế nào, nếu là người bình thường, ta tự sẽ dẫn người đi xả tức giận, nếu là thất thế gia ta sẽ báo cáo với sư phụ, để người làm chủ.”