“Chẳng lẽ...”
Đột nhiên, Mẫu Đơn lâu chủ như ý thức được chuyện gì, kêu lên sợ hãi: “Chẳng lẽ ngươi nhìn trúng tiểu tử này?”
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều giật mình, mí mắt Trác Phàm run lên, kêu ra tiếng: “Này này này, thuốc có thể uống bậy nhưng nói không thể nói bậy được. Cho dù Mẫu Đơn lâu chủ cũng không thể tùy ý bịa đặt tổn hại đến danh dự của bổn công tử.”
“Ha ha, ngươi thì tổn hại danh dự cái gì? Đồ đệ của ta xem trọng ngươi thì ngươi ăn thiệt thòi cái gì?”
Vốn Mẫu Đơn lâu chủ còn tức giận Tiếu Đan Đan lại nhìn trúng một tên tiểu tử bốc đồng, không biết lớn nhỏ, thế nhưng nghe xong lời Trác Phàm nói, tính bao che lại phát tác.
Nhìn dáng vẻ các nàng, Thanh Hoa như đã sớm đoán được, thất lạc thở dài: “Nếu không phải ta bị quản chế, hắn cũng sẽ không đem bí mật động trời này nói cho ta biết. Lúc đó ta liền suy nghĩ, nếu để Hoa Vũ Lâu bị hắn đoạt đi, không bằng thừa cơ trừ khữ hắn. Cho nên ta giả vờ bảo hắn trộm Bồ Đề Tu Căn, mới có đối sách.”
“Cho nên ngươi bảo ta đi trộm Bồ Đề Tu Căn giar cũng không phải muốn lường gạt hắn, mà chính là để hắn dưới cơn phẫn nộ, đem toàn bộ lực chú ý đặt ở trên người ta, ngươi có thể đánh lén thành công, Thanh Hoa lâu chủ, quả nhiên giỏi tính toán.”